Cùng Khải chào hỏi xong, Diệu Ngạn liền mang Tiểu Tứ đến thẳng Căng Uyên lâu. Nhưng cái thành trấn thật sự nhỏ, mà Diệu Ngạn lại từ nhỏ lớn lên ở nơi này, dọc đường đi, nửa đường không ít người quen biết cũ cùng Diệu Ngạn chào hỏi bắt chuyện, ngẫu nhiên so vài chiêu, tất nhiên là mất không ít thời gian. Hơn nữa cơ hồ mỗi một người gặp được bọn hắn đều vì Tiểu Tứ mà giật mình một phen, cho nên khi lúc bọn hắn tới Căng Uyên lâu đã sắp giữa trưa......
“Tiểu Ngạn!” Tễ Linh Húc cùng Diệu Quang đã chờ hai người bọn họ từ lâu, Húc vừa thấy bọn họ liền bắt đầu lải nhải lẩm bẩm, “Thật là, sao lại lâu như vậy? Không phải nói sáng nay có thể đến nơi sao không?”
“Húc, câm miệng!” Diệu Quang không cho hắn vẻ mặt hoà nhã, nhưng vừa chuyển hướng sang đứa con cùng Tiểu Tứ bên kia liền hoàn toàn thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, “Đã lâu không gặp...... Ngạn nhi, Tiểu Tứ.........”
“Tiểu thúc, Diệu Quang thúc thúc!” Tiểu Tứ lễ phép chu toàn gọi.
“Tiểu Tứ năm nay so với năm ngoái càng đẹp hơn ni......” Diệu Quang sờ sờ hai má của Tiểu Tứ tán thưởng, “Thực nhìn không ra là con của bệ hạ đâu!” Cuối cùng vẫn đùa dai mà nhéo một phen.
“Phụ thân, ngươi không cần trêu Tiểu Tứ!” Diệu Ngạn bảo vệ Tiểu Tứ.
“Ha hả...... Nhìn không ra, tính độc chiếm của ngươi nguyên lai là di truyền từ phụ vương ngươi a!” Một năm không thấy đứa con, Diệu Quang tiến lên ôm lấy hắn, “Thế nào? Cuộc sống ở hoàng thành có tốt không?”
“Đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-huyet-khuc-chi-tieu-dao-nhac/182575/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.