Chương trước
Chương sau
Trộm lấy từ chỗ Du Kiềm xạ hương hoàn, tại lúc thần không biết quỷ không hay an bài xong tất cả! Nhưng trong đó có một số việc lại vượt khỏi kế hoạch của y, chính là Khải cùng Mạc Ngữ mạnh mẽ muốn đi theo......
Khải nói bản thân là vì nhìn thần linh; mà còn Mạc Ngữ là nghe nói Tiểu Tứ bọn họ muốn lên núi vẫn không cho đi. Thậm chí còn một phen nước mắt một phen nước mũi mà sống chết giữ lấy Tiểu Tứ, yêu cầu cùng bọn họ lên núi! Rơi vào đường cùng, Tiểu Tứ không thể không mang theo hắn ta, lừa Tuyền cùng Phạm nói là, cùng Khải, Mạc Ngữ ra ngoài du ngoạn giải sầu!
Không nghĩ tới, hai người bọn họ hai gia nhập ngược lại dẫn tới phản tác dụng. Tuyền cùng Phạm vừa nghe là mang Khải cùng Mạc Ngữ cùng đi, cũng không có nhiều hoài nghi và ngăn trở, thực thuận lợi “phóng quan thông hành”! (ý nói để cửa cho đi)
Nhưng có lẽ là sự tình tiến hành quá thuận lợi, đáy lòng Tiểu Tứ lại nổi lên nhiều điểm bất an cùng thấp thỏm, luôn cảm thấy được giống như có chút...... Trước kia lúc này, chính mình đều sẽ hỏi ý kiến của Ngạn ca ca một chút, mà hiện tại không biết Ngạn ca ca thế nào rồi......
“Xảy ra chuyện gì vậy, Tiểu Tứ?” Diệu Ngạn cưỡi trên lưng ngựa, lấy bình nước ra, “Có phải khát không? Muốn uống nước không?”
“...... A?” Tiểu Tứ hồi thần, chỉ thấy trước mắt bày một bình nước thật to, “Khải ca ca, không có việc gì, ta chỉ là đang suy nghĩ chút việc, ta không khát......”
Diệu Ngạn vừa nghe Tiểu Tứ không sao, liền “nga” một tiếng, rồi mới bình nước chuyển sang Mạc Ngữ, “Ngươi thì sao? Khát không?”
Mạc Ngữ đối với hành động của Khải giống như có chút thụ sủng nhược kinh, lập tức lắc đầu, hai tay cũng không ngừng lắc lư, nói ra ý của hắn ta.
“Ân......” Diệu Ngạn thu hồi bình nước vặn chặt nắp, “Tiểu Tứ a, có chuyện gì mà suy nghĩ đến xuất thần như vậy chứ?”
Ba người bọn họ định xuất phát hôm nay, mang theo lương khô cùng nước, ba người ba ngựa, nhìn qua thật đúng là giống đội ngũ ra ngoài đạp thanh!
Tiểu Tứ vừa nghe Diệu Ngạn hỏi như thế, cười cười có lệ nói: “Không phải chuyện lớn gì, nhớ tới một chút việc vặt trước kia mà thôi......”
“Trước kia?” Ngạn theo trực giác hỏi, “Có phải chuyện của Ngạn không?”
Tiểu Tứ cũng không che dấu, “Đúng nha, ta chính là suy nghĩ đến Ngạn ca ca, Khải ca ca đang ăn dấm chua của ta sao?”
Diệu Ngạn cũng không dự đoán được y sẽ thẳng thắn như vậy, lúc này đỏ mặt, “Này...... Này......”
Có thể nhìn ở trong mắt Tiểu Tứ lại là một cảm giác khác, Khải bị nói trúng tâm sự rồi, không khỏi thẹn thùng!
“Ha ha...... Khải ca ca không cần đa tâm đâu, ta đã không thể thành ‘uy hiếp’ của ngươi đâu! Yên tâm yên tâm, Ngạn ca ca nhất định sẽ không lại......” Thích ta...... Nghĩ đến đây, Tiểu Tứ trong lòng đau xót, chính mình nói không được cũng cười không được.
“...... Tiểu......” Diệu Ngạn vừa định lên tiếng an ủi, lại bị Mạc Ngữ nhanh chân giành trước.
Chỉ thấy hắn ta đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Tứ, biểu tình khẩn thiết, còn từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay xoa xoa mắt cùng gò má của Tiểu Tứ, cuối cùng nở nụ cười ngọt ngào, giống như đang nói “đừng lo, mọi thứ đều đã qua rồi!”.
Tiểu Tứ vui vẻ nhận lấy khăn tay nói: “Cám ơn ngươi Mạc Ngữ, không cần lo lắng, ta sẽ tốt lên!”
Mạc Ngữ mỉm cười gật gật đầu, mà lúc thấy khuôn mặt tười cười của Tiểu Tứ lại đỏ mặt cúi đầu.
Diệu Ngạn nhìn vào trong mắt nhưng trong lòng cũng không có vẻ  không thích như lúc trước, tính cách của Tiểu Tứ chính là như thế, đối đãi tất cả mọi người đều bình đẳng, chỉ cần biết rằng chính mình ở trong lòng y là người duy nhất đặc biệt, mọi thứ tựa hồ đều có thể giải quyết dễ dàng......
“Chúng ta hình như sắp tới......” Tiếp tục đi trước, Tiểu Tứ lúc nhìn thấy đường thông đến đỉnh núi dừng bước, xoay người đối với người phía sau dặn dò, “Nhớ kỹ, một lát nữa mình ai nấy giữ, không cần để ý đến sinh tử của người khác, lúc thấy tính mạng gặp nguy hiểm, lo cho chính mình là đủ rồi!”
“Hiểu rồi!” Diệu Ngạn phụ họa.
Mạc Ngữ gật gật đầu ý bảo hiểu rõ.
“Vậy chúng ta đi lên đi!” Tiểu Tứ kẹp chặt hông ngựa, một hàng ba người đi về phía “ngọn núi tử vong”......
....................................
“Hình như không có gì đặc biệt a......” Diệu Ngạn nhìn rừng núi bốn phía.
Trên núi cây cối sinh trưởng um tùm, không khí  trong lành, tiếng chim cùng hương hoa, cũng như các cánh rừng bình thường hoàn toàn không khác nhau!
Mạc Ngữ cũng thỉnh thoảng nhìn chung quanh, có chút sợ hãi, cũng có chút kinh hoảng......
“Khải ca ca không nên buông lỏng!” Tiểu Tứ cảnh giác nhắc nhở hắn, “‘Thần linh’ nơi này đến tột cùng là thứ gì, chúng ta còn chưa biết đâu!”
“Ân!” Lời Tiểu Tứ nói khiến Diệu Ngạn không khỏi liên tưởng đến tiếng dê kêu ngày đó nghe được ở nhà Du Kiềm.
Đến nay nhớ lại, tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế này thật đúng là khiến người ta dựng cả tóc gáy! Kia rốt cuộc là thừ gì? Một nhà tiểu mặt rỗ cũng là chết ở nơi này sao?
“!!” Ngựa của Mạc Ngữ nhấc vó lên tựa hồ đoán được cái gì đó.
Mạc Ngữ theo bản năng cúi đầu vừa thấy......”A a a......” Nhất thời vang lên một trận thét chói tai.
“......!” Tiểu Tứ cùng Diệu Ngạn vội vàng quay lại nhìn, đó là......
Móng ngựa của Mạc Ngữ đạp phải chính là một khối hài cốt của nhân loại!
Hai người đều xuống ngựa, Tiểu Tứ đi tới trấn an Mạc Ngữ, mà Diệu Ngạn tới trước bạch cốt, cẩn thận đánh giá khối thi thể này...... Y sức mà thi thể mang theo đều bị hủy hoại, nhưng không khó nhìn ra, người nọ mặc trang phục của binh lính Thao Liễm, bội kiếm của hắn cũng dừng ở bên người, thật sự là vô cùng thê thảm!
“Ngoan...... Ngoan...... Tỉnh táo lại!” Tiểu Tứ ôm lấy Mạc Ngữ an ủi.
“A...... A...... A......” Mạc Ngữ kêu từng tiếng khẽ dẫn, cuối cùng vì thể lực chống đỡ hết nổi mà té xỉu trong lòng Tiểu Tứ.
Thấy hắn ta ngất, Tiểu Tứ cũng thầm thở phào một hơi, “Khải ca ca, ngươi có phát hiện gì sao?”
“A, hắn là binh lính Thao Liễm, nhưng vì cái gì......” Diệu Ngạn ngưng lời trầm tư.
Tiểu Tứ khó tin mà nhìn Khải trước mắt, miệng giống như hỏi như không hỏi một câu: “Vì...... Cái gì......”
“Vì sao lại nhanh như?” Diệu Ngạn tiếp tục nói, “Tiểu Tứ không thấy kỳ quái sao?”
“Kỳ quái...... Khải ca ca là nói thời gian sao?” Bây giờ vẫn là thảo luận chính sự thì tốt hơn!
“Đúng vậy, sao mấy tháng ngắn ngủn, người này liền biến thành  một khối bạch cốt...... Không có khả năng a...... Trừ phi......” Diệu Ngạn phỏng đoán.
Tiểu Tứ thay hắn nói tiếp: “Trừ phi hắn là khi chết liền biến thành bạch cốt!”
Diệu Ngạn kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Tiểu Tứ cảm thấy chết kiểu này...... Có thể sao?”
Hai người hai mặt nhìn nhau, Tiểu Tứ lắc đầu, “Cho dù là dã thú cũng không có thể ăn sạch sẽ đến như vậy..... Huống chi binh lính này còn có bội đao, sao có thể mặc cho nó xâu xé?”
“Ta cũng cảm thấy như thế!” Này cũng đang là nghi vấn của Diệu Ngạn!
“Bên kia có sơn động, ta thấy sắc trời không còn sớm, tối nay chúng ta đến nơi đó qua đêm đi!” Tiểu Tứ ôm lấy Mạc Ngữ, dắt ngựa hướng đến sơn động không xa.
“Được!” Diệu Ngạn cũng đi theo, hắn hoàn toàn không có phát hiện biểu tình kỳ quái của Tiểu Tứ.
..............................
Trong sơn động còn có sơn tuyền, Tiểu Tứ đem Mạc Ngữ an trí ở trên một khối vải bạt chuẩn bị trước đó, giặt ước khăn tay kia, lau chà hai má của Mạc Ngữ một lần, rồi mới đi xem Diệu Ngạn phụ trách nhóm lửa.
Diệu Ngạn đã nhóm lên đống lửa, từ trong bao quần áo lấy ra lương khô cùng bình nước, chia làm ba phân, thấy Tiểu Tứ đến đây, hứng thú hừng hực mà cầm qua!
“Tiểu Tứ, Tiểu Tứ! Cho ngươi......”
“Cám ơn!” Tiểu Tứ tiếp nhận lương khô, rồi mới ở tại chỗ ngồi xuống, cùng  chỗ Diệu Ngạn ngồi cách khá xa.
Lúc này Diệu Ngạn mới phát hiện không đúng mở miệng hỏi: “Tiểu Tứ, xảy ra chuyện gì? Lại đây ngồi a!”
Chính là Tiểu Tứ không có trả lời câu hỏi của hắn, chính là từ từ mở miệng: “Khải ca ca, ta quyết định ngày mai chờ Mạc Ngữ tỉnh lại để hắn ta trở về, đến lúc đó ngươi cũng cùng về đi!”
“Di?” Diệu Ngạn giật mình, “Vì sao? Muốn đưa Mạc Ngữ trở về là được rồi, vì sao ngay cả ta cũng......”
“Ngạn ca ca, không cần giả bộ!” Tiểu Tứ miệng cắn khô lương bình tĩnh gọi tên hắn.
“...... Tiểu Tứ?” Cái này nguy rồi.
“Chính là ngươi đi, Ngạn ca ca?” Tiểu Tứ ngẩng đầu, có lẽ là dịch dung thực sự hiệu quả, lần này y lại không phát bệnh, “Ta là vừa rồi mới phát hiện, Khải ca ca sao có thể có thể nhận ra trang phục của binh lính Thao Liễm? Mà có thể giả Khải ca ca giống như thật, cũng chỉ có thanh mai trúc mã của hắn là ngươi mới có thể!”
“Tiểu Tứ, ngươi hãy nghe ta nói......” Diệu Ngạn theo chỉ thị của Phong: nếu bị phát hiện liền thẳng thắn!”Ta không phải cố ý giấu diếm ngươi, mà là sợ ngươi phát bệnh, cho nên mới......”
“Ân, ta biết! Xem ra chiêu này vẫn rất hữu dụng.” Tiểu Tứ lý giải nói, “Nhưng Ngạn ca ca vẫn là đưa Mạc Ngữ trở về đi, nhìn tình huống hôm nay, sau này rất nguy hiểm, ngươi không cần phải … Mạo hiểm như vậy, chân tướng cái chết của bằng hữu của ngươi để một mình ta đi tra là được rồi!”
Tiểu Tứ giống như đem mục đích Diệu Ngạn lên núi lần này quy kết thành: vì bằng hữu báo thù!
“Tiểu Tứ, ngươi cũng nói, một mình rất nguy hiểm a!” Diệu Ngạn giữ chặt tay y, “Huống chi ngươi...... Có bệnh trong người đi?”
“......!” Tiểu Tứ kinh sợ, chính mình hình như đã đem tất cả mọi chuyện đều nói cho “Khải ca ca” nghe hết đi! Nói như thế...... Tiểu Tứ rút tay ra khỏi tay Diệu Ngạn, theo phản xạ rụt lui về sau, “Ngạn ca ca nếu đều biết cả rồi, kia không phải được rồi sao? Ta nói rồi ta không cần đồng tình cùng áy náy! Chúng ta là bằng hữu, ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi điều tra rõ ràng!”
“Không phải như thế, Tiểu Tứ!” Diệu Ngạn vì chính mình biện hộ, “Ta không phải đồng tình cũng không phải áy náy, chính là ta thực lo lắng ngươi...... Ân, loại lo lắng cho bằng hữu......”
Căn cứ theo như lời Phong, nếu trực tiếp nói cho Tiểu Tứ mình hiểu lầm, Tiểu Tứ sẽ hoàn toàn cho rằng mình đang nói dối, còn không bằng bắt đầu từ bằng hữu đi từng bước một lần nữa tiến tới!
“Thật sự?” Tiểu Tứ không xác định hỏi.
Trong lòng có chút vui vẻ, Ngạn ca ca không hề đẩy mình ra ngoài ngàn dặm; nhưng cũng có chút thương cảm, hai người chúng ta quả nhiên chỉ có thể là “bằng hữu” mà thôi......
“Thật sự thật sự!” Trong mắt Diệu Ngạn, đây là một khởi đầu hoàn mỹ.
Tiểu Tứ bắt đầu thỏa hiệp, bất quá......”Nếu ngươi muốn lưu lại, vậy ngươi nhất định phải mang mặt nạ, bằng không......” Bằng không mọi người lại sẽ tan rã trong không vui!
“Không thành vấn đề!” Diệu Ngạn trong lòng âm thầm vui sướng.
“Ân, như vậy sẽ không có vấn đề!” Tiểu Tứ ở tại chỗ đổi ngồi sang nằm, “Ta mệt mỏi ngủ trước!”
“Được!” Diệu Ngạn cũng không có “đả thảo kinh xà”, thẳng đến......
Tiểu Tứ vừa nằm xuống, đầu liền bắt đầu mơ màng trầm trầm, có lẽ mệt mỏi, cũng có lẽ là biết Diệu Ngạn ở trong này, hôm nay y ngủ đặc biệt trầm ổn.
Trong mộng, tựa hồ lại thấy năm tháng trước kia cùng Diệu Ngạn đính hôn, ở trong hoàng cung kia vô ưu vô lự mười năm...... Một bóng người chạy tới trước người mình, không cần nghĩ muốn cũng biết đó là ai......
“Ngạn ca ca?”
“Ân, là ta...... Ngoan ngoãn ngủ đi!” Người nọ ôm chặt chính mình, dùng nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn.
“Ngạn ca ca......” Tiểu Tứ nắm chặt vạt áo của Diệu Ngạn, nhắm hai mắt lại một lần nữa cảm thấy đau nhức!
Ngạn ca ca a, ngươi có biết không, Tiểu Tứ có bao nhiêu thích ngươi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.