Chương trước
Chương sau
“Nga? Không biết Tứ điện hạ có nghi vấn gì?” Kì Viêm ngoài mặt cung khiêm hữu lễ, vừa ý để đã bắt đầu âm thầm tính toán gì đó.
Tiểu Tứ thản nhiên cười, biểu tình đẹp ngay cả Vận Thục cũng cảm thấy không bằng, “Thao Liễm vương còn tính toán muốn Kỳ Nghệ sao?”
“!” Kì Viêm âm thầm cả kinh, nhưng lập tức lộ ra nụ cười nan giải “Tứ điện hạ không có nghe nói sao? Ta đã đáp ứng nha đầu, sinh thời quyết không tiến công Kỳ Nghệ...... Vì sao có câu hỏi này?”
“Biết là biết, chính là ta không tin!” Tiểu Tứ lại thẳng thắn, “Năm đó ngươi cũng đã không đã đến tìm hiểu ta xét nội tình của quốc gia ta, thậm chí còn ở bên trong ngầm làm ra chút chuyện không thể cho ai biết...... Ta còn có thể tin ngươi sao?”
“Tiểu Tứ......” Vận Thục rất là kinh ngạc!
Trong cung không ai dám nói thẳng ra Kì Viêm làm chủ sau màn làm ra một loạt sự kiện, ý không muốn làm căng quan hệ giữa hai nước, mà Tiểu Tứ một lời nói ra không thể nghi ngờ là đem tầng giấy này chọt thủng......
“Cho nên hôm nay hy vọng Thao Liễm vương có thể lập ra chứng từ làm chứng......” Nói rồi Tiểu Tứ xuất ra giấy bút đặt trước mặt Kì Viêm.
Không khí nhất thời lâm vào lạnh lẽo, ngay cả Kì Viêm cũng không nghĩ đến, đối với chính mình mà nói Tiểu Tứ vẫn là đứa nhỏ nhưng lại sẽ như thế?!
Tiểu Tứ chuẩn bị sắp xếp mọi thứ, ngẩng đầu vô tội nhìn Thao Liễm vương, “Sao vậy? Không muốn sao? Hay là...... Thao Liễm vương trên thực tế đã bắt đầu hành động đi?”
“Ngươi......” Kì Viêm như là bị nắm thóp, từ trên ghế đứng lên. Hắn sao biết chính mình đã......
“Không cần kích động như thế!” Tiểu Tứ dường như hoàn toàn nắm giữ  quyền chủ động, “Ngươi rất khó hiểu ta vì sao lại biết đi? Đó là ta đoán! Người ngươi phái tới là Chung Ly đi? Hắn là người Thao Liễm.”
“Đông!” Ghế của Kì Viêm bị liên lụy ngã xuống, vẻ mặt khiếp sợ nhưng giọng điệu là tận lực bảo trì bình ổn, “Tứ điện hạ nói cái gì? Bổn vương không rõ!”
Phản ứng của hắn Tiểu Tứ hoàn toàn tính đến, “Không thừa nhận sao? Ta lúc nhỏ liền nghe nói Thao Liễm có một gia tộc, nhiều thế hệ làm y dược thế gia, người nhà bọn họ tựa hồ cũng là bởi vì vi tiếp xúc dược liệu lâu dài, mà mỗi người thân mang mùi hương đặc biệt...... Điểm này Chung Ly không phải hoàn toàn phù hợp sao?”
“Thật sự là nói đùa......” Kì Viêm khóe miệng khẽ nâng.
Hắn từ trước đến nay tâm tư nhẵn nhụi, sao có thể phạm sai lầm như vậy? Nếu không phải vì ‘hắn ta’, hắn quyết sẽ không phái Chung Ly mai phục tại Kỳ Nghệ! Nếu không phải vì ‘hắn ta’, cũng sẽ không......
“Ta không phải nói đùa!” Tiểu Tứ ứng đối tự nhiên, “Hiện giờ phản ứng của Thao Liễm vương lại xác định phán đoán của ta! Xin hỏi Thao Liễm vương, mục đích của ngươi đến tột cùng vì cái gì?”
Chân nhân trước mặt không nói lời nói dối, nhất là đối mặt Tiểu Tứ “chân nhân” như vậy, “lời nói dối” chỉ có thể có tạo hiệu quả “làm nhiều công ít”, Kì Viêm thật hiểu rõ điểm ấy, “Hô...... Tứ điện hạ vẫn là nhạy bén như vậy,như lần đầu tiên gặp mặt hoàn toàn không thay đổi!”
“Đâu có đâu có!” Chỉ có lúc này, Tiểu Tứ trên mặt mới có biểu tình đặc biệt “quỷ kế thành công” chỉ người Kỳ gia mới có.
“Đúng, Chung Ly là ta phái tới!”
“Viêm?”
“Không cần hoảng!” Kì Viêm ổn định thê tử, “Ta dám cam đoan mục đích của ta quyết không phải Kỳ Nghệ! Mà là...... Không tiện nói ra!”
“Là sao? Không phải Kỳ Nghệ?” Như thế Tiểu Tứ thật không ngờ!
“Đương nhiên không phải! Ta đã đáp ứng Vận Thục......” Ánh mắt Kì Viêm trở nên ôn nhu vô cùng nhìn Vận Thục, “Quyết không nuốt lời!”
Nhìn ánh mắt hắn thành khẩn như vậy, Vận Thục cũng bắt đầu vì Kì Viêm biện hộ, “Tiểu Tứ, tin tưởng hắn một lần đi! Ta cảm thấy lần này...... Hắn nói chính là sự thật!”
“Ân......” Tiểu Tứ âm thầm quan sát mỗi tiếng nói cử động của Kì Viêm, trong lòng do dự cũng thản nhiên mà mất! Chẳng lẽ lần này là chính mình đã đoán sai? Như vậy Chung Ly hắn ta vì sao lại muốn......”Kia xin hỏi Thao Liễm vương, ngươi phái ra Chung Ly mục đích là việc công? Hay là...... Việc tư?”
“Việc tư!” Kì Viêm một ngụm khẳng định trả lời.
“Như vậy...... Sao lại vậy...... Chẳng lẽ......” Tiểu Tứ lại bắt đầu nghĩ ra đủ loại giả thiết, không phải mệnh lệnh của Kì Viêm, kia mục đích của Chung Ly lại là......
“Tiểu Tứ có phải gặp phải chuyện gì không?” Vận Thục theo kinh nghiệm đoán.
Mà Tiểu Tứ hoàn toàn không có chú ý nghe, một mặt trầm ngâm trong thế giới của mình!
“Tiểu Tứ!” Diệu Ngạn lúc này giả trang thành Khải đúng lúc xông vào, “A...... Thất lễ!”
“Khải ca ca?” Tiểu Tứ cũng ngạc nhiên, “Tìm ta có việc?”
“A? Ân!” Diệu Ngạn cảnh giác nhìn mắt Kì Viêm, “Cái kia, có thể ra ngoài không?”
“Có thể a, dù sao lời nên nói cũng đã nói xong......” Tiểu Tứ nhìn Vận Thục, “Đúng rồi, Vận Thục tỷ tỷ, đây là lễ vật ta mua cho tiểu chất tử (cháu nhỏ)!” Nói rồi lấy ra bùa hộ mệnh mình mua ở lễ tiết xuân đưa cho Vận Thục.
“A, này ta nguyên lai cũng muốn mua a...... Tiểu Tứ, cám ơn ngươi!” Vận Thục nhìn thật sự là vui mừng.
“Thích là tốt rồi!” Tiểu Tứ cũng rất cao hứng, “Ta đi trước đây!”
Cũng không tính toán nói cho Kì Viêm chuyện của Chung Ly, Tiểu Tứ nhanh chóng rời khỏi! Kéo Khải rời đi trước khi phu thê bọn họ phản ứng lại.....
Đi được một đoạn, xem xét bốn phía không ai theo dõi, cảnh giác của Tiểu Tứ mới hoàn toàn buông xuống!
“Hô...... Khải ca ca tìm ta có chuyện gì? Có phải có chỗ nào xem không hiểu?” Y chỉ đương nhiên là xấp giấy kia.
“A, không phải...... Là cái kia...... Ngươi vừa rồi có hướng ta nhắc tới...... Chuyện muốn đi lên núi!” Diệu Ngạn cố ý giả bộ ngượng ngùng.
Tiểu Tứ nghĩ nghĩ trả lời: “Ngươi là hỏi chuyện đó a? Là thật a...... Bất quá hy vọng Khải ca ca giữ bí mật, bất luận kẻ nào cũng không thể nói...... Ba ba cùng phụ thân, còn có các ca ca đều sẽ lo lắng!”
Diệu Ngạn sờ sờ cái mũi, “Có thể, chính là Tiểu Tứ có thể cùng ta đi không?”
“Di?” Tiểu Tứ không rõ cách làm của hắn ta, “Vì sao?”
“Ngươi không cần hiểu lầm a, ta chỉ muốn..... Chính là...... Muốn nhìn một chút...... Bộ dáng của thần linh......” Diệu Ngạn lắp bắp trả lời.
“......?” Tiểu Tứ vẻ mặt không hiểu.
Diệu Ngạn thấy y không có phản ứng, không khỏi thần tình hắc tuyến, hắn thật sự rất muốn khóc...... Phong, nói như vậy...... Thật sự hữu dụng sao?
“Khải ca ca......” Tiểu Tứ cuối cùng lên tiếng! “Này rất nguy hiểm nga! Vạn nhất ngươi...... Ngạn ca ca làm sao đây?”
“Không có việc gì!” Hoàn hảo, không có bị vạch trần! Diệu Ngạn âm thầm may mắn, “Không sao, ta sẽ không như thế...... Chỉ đi nhìn xem mà thôi......”
“Ân......” Tiểu Tứ bắt đầu tự hỏi......
“......” Diệu Ngạn cũng nín thở chờ đợi đáp án!
Qua một lúc lâu......
“Được rồi! Bất quá không thể miễn cưỡng, có nguy hiểm bỏ chạy, thời khắc mấu chốt bo bo giữ mình, không cần để ý ta cũng được!” Đây là yêu cầu duy nhất của Tiểu Tứ.
“Quá tuyệt vời!” Diệu Ngạn hoan hô nhảy nhót, một tay ôm lấy Tiểu Tứ ở không trung, nhất thời đã quên thân phận!
“Khải ca ca?” Tiểu Tứ mặc hắn ném lên, nhưng trong lòng lại đối hành vi của hắn ta mà khó hiểu, trước kia Khải ca ca sẽ làm như thế sao?
Lúc này mới chú ý tới hành vi không ổn của mình, Diệu Ngạn lập tức buông y, đỏ mặt giải thích: “A...... Thực xin lỗi! Ta...... Ta rất hưng phấn!”
“Cáp a...... Như vậy a...... Không sao...... Ta sẽ không truy cứu!” Nguyên lai là hưng phấn a......
“Kia Tiểu Tứ tính lúc nào xuất phát đi?” Diệu Ngạn thông minh chuyển đề tài, để tránh y nghi ngờ.
“Vài ngày sau đi, chờ ta hướng Du gia gia lấy được xạ hương liền đi!” Tiểu Tứ cũng không nghĩ nhiều trả lời.
Diệu Ngạn tính tính ngày, không thể không bội phục “tiên tri cao kiến” của Phong! Không hổ là ca ca của Tiểu Tứ, ngay cả ngày Tiểu Tứ lên núi đều có thể suy tính chuẩn xác đến thế!
“Ta biết rồi! Như vậy vài ngày sau hai chúng ta cùng đi...... Đến lúc đó không gặp không về!”
“Ân!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.