“Ngươi? Ngươi có pháp lực?” Nàng nhìn Hiên với ánh mắt không thể tin nổi.
Tuy pháp thuật biến thành lửa nàng chưa từng nhìn thấy nhưng chẳng cần nghĩ cũng biết ba đến năm trăm năm không thể luyện thành.
Nói vậy hẳn là hắn có tám chín trăm năm pháp lực rồi, cộng thêm nàng có một nghìn năm... ồ, không biết pháp lực có cộng dồn được kiểu này không, nhưng nghĩ vậy thôi cũng đã khiến nàng mừng đến phát điên lên rồi.
Hắn cau mày nhìn vết bầm tím trên cổ nàng, trả lời. “Ta trước giờ chưa từng nói ta là người phàm.”
“Chẳng trách trông ngươi có vẻ thông minh hơn ta.”
“Hơn một chút thôi.” Hắn lại trả lời không chút khiêm tốn, ánh mắt dừng lại hồi lâu trên vết thương của nàng, tay hắn do dự đưa về phía nàng, hơi dừng lại một chút trong không trung rồi mới đỡ cánh tay tay, kéo nàng lên.
“Ngươi là yêu quái gì vậy? Biết biến lửa nữa, luyện thế nào vậy?” Nàng hỏi.
Hắn cười cười trả lời. “Ngươi nghĩ xem?”
“Hỏa yêu? Chắc phải có 800 – 900 năm công lực phải không?” Nàng cười tươi rói, trong lòng thầm tính xem làm thế nào để hắn giúp mình.
“Cô thật có con mắt tinh tường.”
“Ta lại đoán trúng rồi?”
Hắn cười không nói gì, trong ánh mắt thâm trầm mà điềm đạm đó lại thoáng qua một ánh cười nhanh chóng tan biến.
Lại? Nàng lẩm nhẩm nhớ ra hình như lần trước đoán hắn 20 tuổi, lúc đó hắn cũng nói nàng có con mắt tinh tường.
..............
Dạ Xoa mang theo thương tích đầy người về đến Ma thành, lúc hắn được đỡ vào cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-tan-vao-nuoc/37085/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.