Mạnh Ly cảm thấy đây hết thảy đều là ảo giác của chính mình.
Chẳng nhẽ cô đau quá nên sinh ra ảo giác? Hoặc có thể là cô vốn chưa thức dậy, vẫn đang nằm mơ?
Cho đến giây tiếp theo, đèn cảm biến ở hành lang đột nhiên tắt ngấm.
Trong phòng không có bật đèn, xung quanh chìm vào bóng đêm mịt mùng.
Mạnh Ly bừng tỉnh ngay lập tức, cô gần như theo phản xạ đưa tay ra, muốn chạm vào để xác nhận vừa rồi Cận Thời Dược thật sự đã xuất hiện ở đây.
Tay cô chạm vào góc áo vest của anh, được làm bằng chất vải trơn mềm mại.
Cùng lúc đó, lòng bàn tay thô ráp nhưng cũng đầy ấm áp của anh chạm nhẹ lên gương mặt cô, nhận thấy mồ lạnh trên thái dương cô, anh liền áp mu bàn tay lên trán cô.
Cảm nhận được hơi ấm của anh, lúc này Mạnh Ly mới có chút cảm giác chân thực.
Anh thật sự ở đây.
"Sao anh lại đến đây?" Mạnh Ly mở miệng, giọng nói khàn khàn, nghe có vẻ ốm yếu.
"Lời này phải là anh hỏi em."
Giọng điệu của Cận Thời Dược trở nên nghiêm túc hơn: "Cả buổi chiều không gặp, sao em lại biến bản thân thành ra thế này?"
Anh vừa nói vừa bật màn hình điện thoại rọi xung quanh, nhìn thấy công tắc đèn kiểu cũ trên tường thì đưa tay ra ấn.
Kể cả khi đã bật đèn lên, ánh sáng cũng không tỏa ra nhiều, trên trần nhà có một đèn chùm trông khá cũ kỹ, vài bóng đèn bị hỏng nên ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-sa-tren-utopia/2818992/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.