Triệu Hi không chào hỏi ai, một mình quay về căn hộ ở Nam Giao.
Thật ra Triệu Hi nghĩ đây không phải là một cuộc cãi vã. Cậu cho rằng mình có thể rộng lượng, miễn là được khẳng định vị trí độc nhất, không thể thay thế trong lòng Trần Tễ Nghiêu. Cậu chỉ cần biết mình khác biệt với người khác, đặc biệt là khi có sự xuất hiện của Louis.
Vì vậy, câu “sẽ không nghe anh giải thích” chỉ là lời nói trong lúc tức giận. Nếu Trần Tễ Nghiêu chịu nhượng bộ một chút, chịu dỗ dành thì Triệu Hi đã không tức giận đến mức này.
Dù Trần Tễ Nghiêu không nói nhiều như cậu nhưng lại rất bướng bỉnh, cả hai cứ thế giằng co với nhau.
Hai ngày này, Triệu Hi vẫn luôn chờ điện thoại của Trần Tễ Nghiêu. Những đêm không ngủ được cậu lại đi dạo một mình dọc bờ hồ hóng gió.
Giờ này đường vắng người, ngoài tiếng lá liễu xào xạc trong gió, gần như không còn tiếng động nào khác.
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, Triệu Hi theo bản năng nghĩ là tin nhắn của Trần Tễ Nghiêu. Cúi đầu sờ túi quần mới nhận ra tiếng chuông phát ra từ một chiếc điện thoại lạ nằm dưới chân.
Đằng nào cũng rảnh, Triệu Hi châm điếu thuốc, nhặt điện thoại lên và đứng tại chỗ chờ người đánh rơi đến, hoặc xem có ai gọi lại không.
Triệu Hi vẫn chưa thể hiểu hết suy nghĩ của Trần Tễ Nghiêu. Cậu biết Trần Tễ Nghiêu có tình cảm, thậm chí rất quan tâm đến mình, nhưng mức độ “thích” đó đến đâu, và bắt đầu từ khi nào lại là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-o-penida-a-tap-ba-duong/5036479/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.