Thật không thể ngờ, cậu và Trần Tễ Nghiêu chưa từng bàn bạc về chuyện mua đồng hồ, nhưng mọi thứ lại như định mệnh sắp đặt, tạo nên một sự ăn ý tự nhiên chỉ hai người họ mới có.
Có thể giải thích bằng từ “trùng hợp”, nhưng Triệu Hi nghĩ đi nghĩ lại, cho dù ban đầu chiếc đồng hồ này không được Triệu Hi mua, cuối cùng nó vẫn sẽ về tay cậu, vì vậy chúng sinh ra là để thuộc về nhau.
Nhưng hiện tại Triệu Hi chưa muốn vạch trần. Cậu muốn đợi xem bao giờ Trần Tễ Nghiêu chủ động kể chuyện này cho mình nghe. Thế là cậu đặt chiếc hộp trở lại vị trí cũ, dặn dò A Mạch không được nhắc đến, lặng lẽ đóng ngăn kéo lại.
Triệu Hi cứ thế yên tâm ở lại Hối Cảnh. Trần Tễ Nghiêu không đuổi, mà cậu cũng không đả động gì đến chuyện bao giờ sẽ rời đi.
Tuy chỉ uống thuốc vào buổi trưa hôm đó là bệnh tình đã thuyên giảm nhưng Trần Tễ Nghiêu vẫn chọn ở nhà làm việc trong mấy ngày sau đó. Mỗi buổi chiều A Mạch sẽ mang một số văn kiện quan trọng đến Hối Cảnh.
Tất cả các cuộc họp đều được chuyển sang hình thức trực tuyến. Đôi khi Trần Tễ Nghiêu ở trong phòng làm việc suốt cả buổi chiều, sau khi cuộc họp kết thúc, anh còn phải trả lời một đống email từ các chi nhánh công ty nước ngoài gửi tới.
Triệu Hi ngủ trưa dậy, cứ thế nằm dài trên ghế sofa nghịch điện thoại. Chán quá cậu lại ngả đầu ra ghế, cố ý thở dài thật to: “Bụng đói chết đi được, không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-o-penida-a-tap-ba-duong/5036478/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.