Rõ ràng khách sạn có nhiều phòng suite khác, nhưng Triệu Hi vào phòng uống xong một cốc nước, rồi lại như quên béng những lời mình đã nói, không hề nhắc lại chuyện làm thế nào để lừa Trần Tễ Nghiêu cho mình vào.
Trần Tễ Nghiêu cũng không rảnh để bận tâm đến cậu. Anh đã hẹn đối tác ở An Thành 10 giờ sáng nay để họp nên chỉ ăn vội bữa sáng. Trước khi xuống tầng, anh hỏi Triệu Hi mượn chứng minh thư.
Triệu Hi hiểu rõ anh đang nghĩ gì, cậu vừa gõ mật khẩu khởi động chiếc laptop đặt trên bàn, vừa nhìn thẳng vào màn hình, nói: “Chẳng phải mấy phòng còn lại trên tầng này em đã ở rồi sao? Em chỉ thích phòng này vì nó có ánh sáng tốt nhất thôi…”
“Dù sao em cũng không dọn đâu, muốn dọn thì anh tự dọn đi.”
Trần Tễ Nghiêu không có thời gian để tranh cãi về quyền sở hữu căn phòng suite này. Nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên anh biết Triệu Hi có lúc lại ngang ngược, vô lý như vậy. Trước khi ra khỏi cửa anh đã điều chỉnh đèn đọc sách trên đầu Triệu Hi sáng hơn một chút, sau đó không nói gì thêm, cứ thế mặc kệ cậu.
Buổi họp dưới tầng kéo dài hơn hai tiếng, nhưng Triệu Hi cũng không rảnh rỗi, cậu mang theo cả laptop và máy chơi game, xử lý các cuộc họp video trực tuyến một cách suôn sẻ. Khi mệt mỏi, cậu lại nằm trên ghế sofa chơi game, cậu rất biết cách để kết hợp thư giãn và làm việc.
Nhưng vì buổi sáng dậy quá sớm, lại thêm gần đây cậu đang cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-o-penida-a-tap-ba-duong/5036469/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.