Sau một trận bão tuyết trắng trời, vạn vật như tan rã, cả thành phố chỉ còn lại một màu xám trắng đơn điệu.
Triệu Hi lấy từ trong tủ ra tấm ván trượt tuyết mua ở Thụy Sĩ năm ngoái, chợt nhớ đến Noel năm ngoái cậu và Trần Tễ Nghiêu đã cùng nhau đắp người tuyết trên một sườn núi ở dãy Alps.
Cậu nằm dang tay dang chân trên nền tuyết để Trần Tễ Nghiêu vùi lấp mình, khi Trần Tễ Nghiêu cúi xuống, cậu nhanh tay xúc một nắm tuyết lớn nhét vào cổ áo anh.
Trần Tễ Nghiêu đã nắm lấy cổ tay cậu, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa mỉm cười như muốn nói: “Anh biết thừa em định làm gì rồi, ngoan ngoãn đi nào”, sau đó im lặng nhìn cậu.
Những trò nghịch ngợm bất ngờ như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, nhưng ngẫm lại, dường như Trần Tễ Nghiêu chưa bao giờ thực sự giận cậu vì những trò đùa ấy.
Những ký ức trong tâm trí lúc rõ ràng, lúc lại mờ ảo, Triệu Hi tự nhủ với bản thân rằng không thể tiếp tục như thế này nữa, cậu bắt đầu tự ép mình ngừng suy nghĩ.
Ánh mắt trống rỗng dần dần có tiêu cự, sau một tiếng thở dài, cậu lại mở cửa tủ và cất tấm ván trượt tuyết vào lại vị trí cũ.
Năm nay không trượt tuyết nữa, bởi vì Trần Tễ Nghiêu không ở bên cạnh, Triệu Hi vốn là người có sức tự chủ kém, đã hoàn toàn buông xuôi.
Cậu bắt đầu một vòng chơi mới, một cuộc chơi không kiêng nể gì để k*ch th*ch các giác quan. Rượu bia, tiệc tùng, đua xe, cậu cần thật nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-o-penida-a-tap-ba-duong/5036456/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.