Dễ mến Nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường cho Triệu Hi. Nhà hàng này chắc hẳn đã được sửa sang hoặc đổi chủ, vì ít nhất vào năm ngoái khi cậu tới ăn với nữ diễn viên đại diện cho công ty, trên sân khấu vẫn chưa có tiếng đàn violin ồn ào như thế này. Đến bên cửa sổ, Triệu Hi gần như nhìn thấy một bóng dáng thướt tha ngay lập tức. “Quan Mậu Kỳ?” Triệu Hi rút tay ra khỏi túi quần, vịn vào thành ghế: “Thật trùng hợp, cậu cũng tới đây ăn cơm à.” Người đối diện nghe vậy thì sững sờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, nhìn cậu với vài phần hài hước: “Thôi được rồi, có vẻ bác gái chưa nói trước cho cậu biết tối nay ai mới là người thật sự sẽ ăn tối cùng cậu” “Thấy cậu mãi chưa tới nên tôi gọi món trước rồi.” Nói rồi, cô dang tay với vẻ bất lực: “Ngồi đi, bữa này tôi mời.” Trong đầu Triệu Hi thoáng hiện lên vẻ mặt ngập ngừng của Trần Tễ Nghiêu trước khi xuống xe, mọi dấu hiệu xâu chuỗi lại với nhau, Triệu Hi gần như hiểu ra mọi chuyện ngay lập tức. Vẻ mặt Triệu Hi thay đổi rất nhanh, khóe môi cong lên nở một nụ cười không tì vết, kéo ghế ngồi xuống: “Sao có thể để phụ nữ mời khách được?” “Khách sạn này trước đây tôi từng đến một lần với bạn bè, nếu cậu cần gợi ý vài món, tôi rất sẵn lòng.” Quan Mậu Kỳ đặt thực đơn xuống, chống cằm nhìn Triệu Hi: “Không ngờ đã qua nhiều năm như vậy rồi mà cậu vẫn giữ cái dáng vẻ cũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-o-penida-a-tap-ba-duong/5036439/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.