Mọi thứ trong mắt bây giờ vặn vẹo không rõ hình, Bối Vy bức bối hai tay ray rức cơ thể mình cô thấy Bút Liên Tử cũng đang tự bấu xé chính mình, nhận ra chuyện không hay Bối Vy cố gắng dùng chút ý thức sót lại cô đứng dậy kéo lấy tay Bút Liên Tử
“ Liên Liên, chúng ta mau trở về nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn,...mau đi “
Bút Liên Tử bị Bối Vy kéo đi nhưng cô ta cứ chập chừng đưa đẩy đi được mấy bước lại văn vẹo người, hai phút sau hai người vẫn chưa rời khỏi căn phòng, nhìn Bút Liên Tử từ từ gục xuống rồi rơi vào trầm mê, Bối Vy có gọi thế nào cũng không thấy cô ta có phản ứng, Bối Vy lục lọi cơ thể mình lại không tìm ta được điện thoại đưa mắt tìm kiếm xung quanh cũng không thấy túi xách mình đâu trong lúc ý thức hoảng loạn cô không nhớ ra việc túi xách của mình Lệ Lệ đã cầm đi mất, Bối Vy nặng nề bước ra khỏi phòng cô bấu tay chặt vào tường chầm chậm đi từng bước.
“ Có ai không giúp với, có người không? “
Nghe thấy tiếng Bối Vy một người đàn ông xộc xồng chạy đến đỡ lấy cô, Bối Vy trong cơn mơ màng nhìn ra đây là bảo an của nơi này, cô giữ chặt vạt áo tên đàn ông chỉ tay vào trong phòng, hỗn hễn nói
“ Mau gọi người vào đưa Liên Liên về nhà chung, chúng tôi bị hạ thuốc rồi mau gọi cho ông chủ đi “.
“ Được, tôi sẽ gọi người đưa cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-o-oviedo/2850570/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.