Cơn gió chiều nhẹ nhàng thổi lay chuyển những bụi hoa nhài trên cánh đồng rộng lớn. Các nhóm công nhân đang cặm cụi làm việc của mình. Người thì cắt tỉa, người thì thu hoạch, người lại trồng lứa mới, người tưới nước,...
Bà Sayuri cẩn thận nhặt những bông hoa nhài đã đến lúc thu hoạch cho vào giỏ sau đó mang đi đến nhà máy xử lí để phơi khô. Khi xong việc, bà trở về căn phòng của mình.
Cận vệ canh giữ đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại, thấy bà Sayuri đi đến thì gật đầu chào một cái. Bà ấy đi vào nhà rồi một lúc lại trở ra và đứng đó như chờ đợi để được nói chuyện với người cận vệ.
Cuộc điện thoại kết thúc, người cận vệ thấy bà Sayuri nhìn mình nên nhàn nhạt cất tiếng hỏi:
"Có chuyện gì à ?"
Bà Sayuri gật đầu rồi nói:
"Đồ dùng cá nhân của tôi sắp hết rồi, tôi có thể nhờ cậu đưa đi mua được không ?"
Người cận vệ nhíu mày, không nhanh không chậm bác bỏ:
"Bà ghi ra giấy, tôi sẽ nhờ người mua và mang đến. Thái tử gia có lệnh không cho bà đi đâu cả."
Bà Sayuri ngập ngừng như van xin:
"Không giấu gì cậu, đồ dùng cá nhân của tôi hết rồi nhưng mà thuốc uống về bệnh cũng theo đó hết luôn. Tôi cần gặp bác sĩ để theo dõi và cho thuốc. Cậu đưa tôi đi rồi canh chừng cũng được. Tôi biết tình hình hiện tại của tôi thế nào, tôi không có ý định bỏ trốn lần nữa đâu. Ngày đó bỏ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-ngot-ngao-cua-anh/3643697/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.