Nhờ sự xuất hiện của Đại Ngọc mà cả công ty vượt qua được kiếp nạn này, Lý Khôi Vĩ không để cuộc họp diễn ra quá lâu nhanh chóng giải quyết một số vấn đề quan trọng rồi dẫn cô đi. Ngày hôm đó trong công ty nổi lên tin đồn Lý tổng đem theo vợ đi làm.
Anh đưa cô đến bệnh viện, làm kiểm tra tổng quát và xử lí mấy vết thương của cô. Vì mắt của cô không nhìn rõ nên Lý Khôi Vĩ để cô ngồi trên xe lăn, đẩy cô đi đến từng phòng một. Đến nơi để kiểm tra mắt, cô có chút căng thẳng. Anh nhận ra được liền cúi người an ủi cô:
- Chỉ là kiểm tra một chút, xong anh dẫn em đi ăn.
- Không phải anh nói họp xong thì đi ăn luôn sao?
Lý Khôi Vĩ cười khẽ, xoa xoa đầu cô. Nếu nói là dẫn cô đi đến bệnh viện thì không cần đoán người này sẽ chạy mất. Bác sĩ dĩ nhiên là người Đức và nói thứ ngôn ngữ mà cô không thể hiểu được, chỉ có Lý Khôi Vĩ là lắng nghe chăm chú tay thì đặt trên đầu cô như trấn an cô vậy. Cả hai nói gì đó khá lâu, Đại Ngọc càng nghe càng rối chẳng hiểu do cô căng thẳng quá khiến mắt bỗng nhói hơn.
Đại khái là mắt cô do chưa chữa lành đã chạy xung quanh, đáng lẽ phải hạn chế tiếp xúc với ánh sáng mà con người này đã lang thang bao ngày rồi khiến tình trạng mắt tệ hơn trước. Cho nên giải pháp bây giờ là phải quấn băng quanh mắt trước sau đó tiếp tục kiểm tra chặt chẽ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1802010/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.