Anh hớt hải chạy ra, ngó xung quanh tìm người. Anh nhìn thấy trên dãy hành lang, có người đang chần chừ đi tới đi lui tìm phòng. Lý Khôi Vĩ cắn chặt răng bước tới.
- Cho hỏi ở đây có phải tầng 3...
Đại Ngọc nheo mắt lại, nhìn người đang hướng về phía mình mà hỏi. Nhưng chưa hết câu thì cổ họng cô nghẹn đắng lại, khuôn mặt đối phương hiện ra càng rõ.
Trong khoảng khắc đó thời gian như ngưng đọng lại, cô cảm thấy đến cả việc hô hấp cũng trở nên khó khăn, trong lòng có cảm giác sợ sệt hiện lên. Sau đó cô mỉm cười:
- Xin chào.
Lý Khôi Vĩ nắm chặt tay lại, khuôn mặt bình tĩnh:
- Em đang làm gì ở đây vậy?
- ...À, tôi có việc. Anh đang tiếp khách sao?
- Em biết anh đang nói gì mà, Trần Đại Ngọc!
Đại Ngọc cúi đầu sau đó lại ngẩng đầu, vẫn giữ nụ cười trên môi
- Làm theo lời của anh nói.
Ra ngoài ngắm nhìn thế giới một chút, không phải sao?
Lý Khôi Vĩ nắm lấy tay cô, không khống chế được lực khiến cô bị đau phải nhíu mày lại. Anh trầm giọng:
- Anh không bảo em chạy lung tung, em có biết tình trạng của mình là thế nào không? Em là con nít sao?
Anh nghe thấy cuối hành lang có tiếng bước chân nên kéo tay cô rời đi. Trên đường đi, Đại Ngọc chẳng hề phản kháng lại mặc cho anh kéo cô lên xe. Trong xe, không khí lạnh tràn ra khiến cô không rét mà run.
- Giải thích đi.
- Cái gì cơ?
- Tại sao em lại xuất hiện ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1802001/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.