Thành phố đông người đến thế muôn vạn người, chúng ta đi ngang qua nhau cũng đã là duyên là phận rồi
- Lý tổng, không liên lạc được.
- Cái gì cơ?
- .... Mất liên lạc với họ rồi ạ.
Lý Khôi Vĩ nhíu mày, phất tay lệnh cho Keith đi ra ngoài. Anh có hơi nhức đầu, ngồi được một lát thì cầm chìa khóa xe và áo khoác đi ra khỏi công ty. Trên con đường hàng ngày anh vẫn đi qua để đến nơi làm việc, lần này anh lại chạy rất chậm rãi. Chạy được một lúc thì anh cho xe dừng lại bên đường, mắt nhìn chăm chăm vào một nơi.
Đó là nơi cô say khướt, một khóc hai nháo với anh vô tình làm anh bị thương. Lý Khôi Vĩ đưa tay lên xem, vết thương nay đã lành để lại vết xẹo dài một nhạt trong lòng bàn tay. Anh nắm chặt tay lại, không biết đã bao lần Đại Ngọc náo loạn với anh, lần nào cũng phải có người đổ máu.
Anh không dưới hai lần làm tổn thương cô, lần nào cũng đều dùng bạo lực bắt ép cô ở lại. Rồi cũng vô tình làm tổn thương cô lúc nào không hay. Anh nhớ lại vài lần cô làm nũng mỗi khi anh tức giận, cứ thế chẳng thể nào giận được nữa.
Lý Khôi Vĩ nghĩ đến mà môi cũng tự động nhếch lên, dường như anh thấy khung cảnh ấy hiện lên trước mắt vậy...
Bỗng anh lại nhìn thấy hình bóng quen thuộc ở vị trí anh đang nhìn tới, chân mày khẽ nhíu lại. Lý Khôi Vĩ nghĩ rằng mình lại nhìn lầm, là anh tưởng tượng. Anh thấy Đại Ngọc đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1802000/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.