Cơ thể Đại Ngọc ngày một suy yếu, đến cả cô cũng cảm nhận được. Mỗi ngày đều được bác sĩ kiểm tra thăm khám, y tá dường như túc trực 24 trên 24.
Cô nằm trên giường, bỗng chốc muốn khóc. Trên mắt băng lại bởi một lớp vải mỏng, cô đưa tay sờ lên. Trong lòng là một khoảng trống nhưng vì sao cô lại không cảm thấy buồn?
Chỉ là cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó, rất khó chịu.
- Ngọc?
Ông Trần bước tới, cầm lấy tay cô. Đại Ngọc hướng về phía giọng nói nở nụ cười. Cô ngồi dậy, nửa người dựa vào thành giường.
- Mẹ đâu rồi ạ?
- Về nhà nấu cháo cho con rồi, làm sao đấy? Mắt con đau à?
- Không có
Cô lắc đầu, không đau.
Đại Ngọc cầm lấy tay ba mình, cô nói:
- Ba này..
- Làm sao?
- Ba đã biết mật khẩu ngân hàng chưa?
- ....
Ông Trần vuốt tóc cô, nở nụ cười nhẹ:
- Ba mày thì cần chút tiền nhỏ nhoi đấy à.
- Ba
- Ừ?
- .... Con không muốn tiếp tục nữa.
Bởi vì có tiếp tục cố gắng, mọi chuyện cũng chẳng thể thay đổi được.
Sau hôm đấy Đại Ngọc ít hỏi hẳn, tất nhiên lời đề nghị ấy không được ba Trần chấp nhận. Cô lại dùng cách cực đoan nhất, chính là không hợp tác.
Vĩ An nhìn Đại Ngọc ngồi như bức tượng trên giường, dưới sự bất lực của bác sĩ thì đến bây giờ vẫn chưa thể tiêm thuốc cho cô. Mà trên mu bàn tay cô đã đầy vết kim tiêm. Anh đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô, đuổi hết mọi người ra ngoài. Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1801992/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.