Vang lên một tiếng, Đại Ngọc đứng thẳng người không thể tin được nhìn anh.
Anh ta nói cái gì cơ?
- Anh điên rồi à?
Ngược lại với phản ứng mạnh của cô, Lý Khôi Vĩ đan hai tay vào nhau không nhanh không chậm nói:
- Kết hôn là do em đề nghị trước
- Mấy lời nói khi say không thể tính là thật được
- Em đã nhớ ra hết rồi?
Làm sao mà không nhớ được khi mà anh bắt người ta nghe đi nghe lại đoạn ghi âm đó.
Đại Ngọc cắn chặt răng vừa xấu hổ vừa tức giận. Người đàn ông này quả nhiên là đang uy hiếp cô. Anh ta vậy mà dám uy hiếp Đại Ngọc cô?
Cô hít một hơi thật sâu, đem bản thân bình tĩnh trở lại. Bây giờ mà nổi nóng thì chỉ có hỏng việc, cô cần phải bình tĩnh đối phó. Đối với con cáo họ Lý này cô cần phải có một cái đầu thật lạnh.
Lý Khôi Vĩ mỉm cười:
- Dù sao bằng chứng cũng đã có, em cũng đã nhớ ra rồi. Không sớm thì muộn em cũng sẽ gả cho anh thôi.
- Không gả.
Anh đứng lên ôm lấy cô, lời nói thì thầm vào tai như một liều thuốc độc ngọt ngào:
- Vậy thì anh gả cho em, được không?
- ...Cút
Ngược lại với tâm tình rất tốt của ai kia, Đại Ngọc rơi vào cơn khủng hoảng rồi. Cô như vậy mà lại bày tỏ với anh ta? Còn khóc lóc ỉ ôi bắt người ta lấy mình? Còn cái gì mà yêu yêu thích thích?
Giờ thì cô biết cái gì gọi là rượu có thể làm chết người rồi!
Mặc dù đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1801978/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.