Đại Ngọc tỉnh dậy từ cơn say bí tỉ, đầu đau như búa bổ đến cả hít thở cũng không thông. Cô đưa tay vỗ vỗ vào đầu, cả người uể oải không muốn ngồi dậy
Cái giường này hôm nay lại êm thật, cô còn ngửi được trong không khí mùi hương thoảng thoang. Co người rúc vào trong chăn, cố gắng nhớ lại hôm qua đã xảy ra những gì. Không biết cô có làm ra việc gì xấu hổ không...
Nghĩ mãi cũng không nhớ nỗi nhưng cô tin tưởng vào chính mình. Đại Ngọc là một đứa bé ngoan, lúc say không hề quấy phá đâu nha.
Cô cảm giác mình đã ngủ rất lâu rồi, xương cốt có phần không chịu nỗi mà rã rời. Khó khăn ngồi dậy, mở mắt ra thì một căn phòng lạ lẫm đập vào mắt
Đúng lúc này thì có người mở cửa bước vào, ánh sáng bên ngoài hắt vào khiến cô không khỏi nheo mắt lại.
Một giọng nói trầm ấm vang lên:
- Dậy rồi à?
Trời ơi, không phải chứ!
Đại Ngọc thầm than trong lòng, tiếp theo đó thì đèn trong phòng được bật lên khiến cô nhìn rõ được là ai. Trong đầu oang một cái, cô đứng hình trân trân nhìn người đó bước lại gần.
Bàn tay lớn áp vào trán cô, hơi thở nóng tựa như rất gần:
- May mà không phát sốt
Lý Khôi Vĩ thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy cô vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, khoé môi anh cong lên. Bàn tay di chuyển xuống gò má, vuốt ve thật nhẹ. Ngón tay anh miết trên da thịt mềm, lưu lại hơi ấm từng nơi lướt qua.
- Còn mệt không? Hay là ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1801976/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.