Đại Ngọc ngồi trong xe, mắt hướng ra phía ngoài nhìn từng hàng cây vụt qua phủ một lớp tuyết trắng. Bạn Bạch Hạ Băng nhà ta rất nhanh đã đuổi theo kịp và chịu trách nhiệm làm tài xế, mặc kệ anh chồng mặt u ám bị bỏ lại chạy theo cô bạn thân.
- Còn tức à?
Bạch Hạ Băng chọt chọt Đại Ngọc, cô hất tay cô nàng ra lườm một cái. Bạch Hạ Băng đã quen với cái mặt này từ lâu rồi, chẳng những thế còn bật cười:
- Bao nhiêu đấy mà đã chọc giận Trần tiểu thư rồi? Sức chịu đựng giảm dần theo năm tháng sao?!
- Im miệng kẻo tao đạp mày khỏi xe đấy!
Đại Ngọc cau mày, dựa vào ghế nhìn thẳng. Cảm thấy cả người nặng nề, có lẽ còn chưa ngủ bù đủ. Cô nhúc nhích, lấy cây súng từ phía sau ra rồi không biết từ đâu lại lấy đạn ra, bình tĩnh bỏ lại vào súng. Bạch Hạ Băng liếc mắt nhìn sang, khinh bỉ nói:
- Biết ngay là mày đã bỏ đạn ra mà..
- Có chút chuyện như thế mà đã giết hắn ta? Đẹp chứ không điên - Cô đáp
- Thôi đi, việc thần kinh mày không giống người ai cũng biết cả
- Ừ, vậy người ta có biết là mày truyền nhiễm cho tao không?
-......
Được, xem như mày giỏi!
Bạch Hạ Băng không cãi lại được đành chuyên tâm lái xe, Đại Ngọc cất súng đi rồi bật radio, nhạc phát lên. Lúc bỏ đi cô lên phòng của mình lấy những thứ có giá trị như ví tiền, điện thoại, quần áo thì cứ để đấy không ai lấy cả.
- Mày đi thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1801913/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.