Vì vậy tình hình là như thế này ah, Lý tổng cao cao thượng thượng trước giờ vẫn luôn vác khuôn mặt yêu nghiệt lãnh đạm đi khắp nơi không biết bao kẻ phải cúi đầu hạ mình giờ đang rất mặt dày đứng cạnh mèo hoang đang xù lông nha. Mà trước cảnh này, hội bàn đào gồm vợ chồng Trang thiếu và Trương lão đại đã nhanh chóng di dời tới gần hơn để hóng chuyện.
Bạn quả cam đáng thương với nỗi uất ức nghẹn trong lòng không dám bộc phát ra, nhìn mèo hoang đang cáu bẩn mà hạ giọng:
- Ngọc, em đừng bắn nữa qua đây nói chuyện với anh đi.
- Pằng
- Vết thương còn chưa lành đâu, em muốn nó bị rách nữa à?
- Pằng... pằng
- Em à, bỏ súng xuống đi anh đưa em đi ăn được không?
- Pằng..pằng..pằng
- Cái bia bị em bắn lủng một lổ to bằng trái bóng rồi, em còn muốn bắn nữa?
- Pằng...pằng...pằng...pằng
- Đừng có để súng ở đó, muốn gãy tay à? Bao nhiêu năm rồi cũng không chịu sửa cái tật này..
- Pằng...pằng...pằng...pằng...pằng
- Đại Ngọc, em có biết bộ dạng giận dỗi của em rất giống mèo hoang đang giơ móng vuốt ra không? À mà không, đó giờ em cũng là con mèo hoang rồi còn gì..
- PẰNG PẰNG PẰNG PẰNG PẰNG PẰNG xN lần
-..........
Cái này ý chỉ rằng anh còn lỡ miệng thêm lần nào nữa thì lập tức được ăn đạn thay cho buổi trưa.
Lý Khôi Vĩ nuốt nước miếng ực một cái, cảm giác rợn người một chút. Mà Đại Ngọc bắn một hồi thì hết đạn, cô cau mày quay sang một tên thuộc hạ xui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-lo-hen-chan-troi/1801912/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.