"Anh đã gặp Oliver rồi?" Sắc mặt Edouard lập tức đen thùi lùi, gân xanh trên trán nổi lên.
“Hả? Không phải! Anh chỉ nhìn thấy hắn khi nhặt vỏ sò chứ không phải đã gặp Oliver! Oliver đã chết từ rất lâu rồi không phải sao?” Cậu giật mình thon thót giơ tay lên đẩy đẩy tay của anh.
“Tốt nhất là không bao giờ gặp lại nhau nữa.” Edouard nhìn cậu, khoé môi nhếch nhẹ lên “Anh quá đơn thuần.”
“Lòng dạ con người ghê tởm, ích kỷ, xấu xa, luôn mang lòng ghen ghét, chỉ biết lợi dụng lòng tốt của người khác, dùng đối phương làm bàn đạp để bản thân vươn lên, chà đạp, bắt nạt kẻ yếu hơn mình, a dua nịnh hót, chúng nó luôn luôn treo lời nói dối ở trên miệng mình, bọn chúng còn có thể giết hại đồng loại của mình, xơi tái chúng, giày xéo chúng như thể những nạn nhân kia… không bằng một con kiến!” Anh liếc nhìn cậu, thấy rõ sự ngỡ ngàng trong đôi mắt cậu, anh chầm chậm nói tiếp “Họ không khác gì ma quỷ, nói đúng hơn, họ chính là nô lệ của ác quỷ.”
“Nhưng Ed này…” Cậu chầm chậm ngồi dậy, nắm lấy tay của anh “...Trên đất liền có nhiều con người đến như vậy, đâu phải ai cũng như vậy đâu, phải không? Có người tốt, cũng có người xấu mà. Ví dụ như thủy cung của chúng ta này. Có 50 người cá thì chắc chắn sẽ có ít nhất 1 người cá theo đức tin của ma quỷ. Con người cũng như vậy, họ làm điều xấu nhưng lý do họ làm vậy là gì? Có thể họ đã giết người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-duoi-day-dai-duong/3391660/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.