Tề Mộ cũng không nghĩ tới bản thân cậu thuận miệng nói cần một cái, Doãn Tu Trúc lại cho cậu hẳn một cây Montblanc. Lúc ấy cậu còn ngại chiếc bút này quá mức đàng hoàng trịnh trọng, không đủ hoạt bát đáng yêu.
Nếu đã như vậy thì xác thực không thích hợp đưa cho Tra Yên. Tề Mộ nhận lại, nói rằng: “Tớ không để ý nữa, chỉ là tiện tay lấy một cái của ba tớ thôi” Dù thế nào cũng phải giải thích để Tra Yên đỡ hiểu lầm.
Tra Yên cúi đầu nói: “Không cần đâu, cậu…giúp tớ nhiều như vậy rồi, một cây bút cũng chẳng đáng là bao.”
Tề Mộ thấy cô lại bắt đầu căng thẳng, biết cô đang chống lại quá khứ. Tề Mộ cũng không muốn cô phải nhớ tới chuyện đó, bèn lên tiếng: “Vậy thì cảm ơn, nếu không có chuyện gì thì tớ về trước nhé.”
Tra Yên vội vàng đáp: “Được, được.”
Tề Mộ không nói thêm gì nữa, cầm bút trở về lớp.
Tuy rằng cậu đã dẫn Tra Yên tới chỗ vắng người để trò chuyện, nhưng càng như vậy trái lại càng gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người. Cấp ba vốn là độ tuổi thích hóng hớt nhất, Tề Mộ lại là nhân vật nổi tiếng, khi có một cô gái tới tìm cậu, hai người còn nói lâu như vậy thì nhất định sẽ khiến người khác vô cùng tò mò.
Đừng nói người ngoài, ngay cả Hứa Tiểu Minh cũng hiếu kỳ muốn chết rồi: “Anh Mộ, tình hình thế nào rồi.”
Tề Mộ nói: “Không có gì.”
Không có gì mới chính là có cái gì đó! Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-dung-tua-khom-truc-dai/2935695/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.