Sáng hôm sau, như thường lệ, Lamm tỉnh dậy từ rất sớm, phấn khởi nhảy khỏi giường chuẩn bị cho một ngày mới, nhưng rồi sực nhớ ra việc tạm thời mình vẫn phải ở lại đây nên sự phấn khởi lập tức bị thay thế bởi gương mặt buồn nhè nhẹ. Chẳng qua là khi bất chợt nhìn thấy quả đầu trắng đang hiện diện nơi góc phòng, sự buồn bã của Lamm bị quét sạch sành sanh, khỏi phải nói cô bé mừng rỡ thế nào lúc trông thấy Dunkel. Thấy cô bé như vậy, cậu nhẹ nhàng xoa lên mái tóc nâu mềm mại dễ chịu của Laam, khó được mỉm cười một cách dịu dàng.
"Aric không có nói dối, anh thật sự trở lại..." Cảm nhận sự ấm áp do bàn tay Dunkel mang tới, với tâm trạng phấn chấn, Lamm thì thầm tự nói, hoàn toàn cho rằng lý do lấp liếm của Aric là thật mà lựa chọn quên đi thực tế rằng Dunkel trở lại rất muộn và chẳng hề mang về chút thức ăn nào. Aric ở một bên đứng nhìn bỉu môi, rõ ràng hắn mới là người chăm sóc con bé suốt thời gian qua, vậy mà chỉ vì không đẹp trai bằng tên tóc trắng bên kia mà con bé lại gạt phắt luôn mình đi, thói đời gì thế này, người thật là không thể so với người sao.
Hắn bực bội ngoảnh mặt đi, chạy sang ba đứa trẻ khác để tìm kiếm sự an ủi, tiếc là lũ trẻ chưa tỉnh ngủ, vẫn còn mơ mơ màng màng nên khi Aric vừa lấn tới chúng lập tức ư ư mấy tiếng khó chịu, kéo chăn trùm kín cả đầu, mặc kệ không thèm để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hoa-luan-thuyet-dem-den-vo-tan/514188/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.