Chương trước
Chương sau
Lăn Thành vẫn theo dỗi Lâm Phương theo lời của Kha Nguyệt. Hắn ở bên ngoài tửu lâu vắng người, đã âm thầm cho người của vương phủ báo lại cho Kha Nguyệt.

“Ngươi đi về Thần vương phủ báo lại với nương nương là Lâm Phương vừa vào Xuân Mộng Lâu.”

“Vâng!” Người kia đáp.

Hắn im lặng quan sát xung quanh, thấy xung quanh đông đúc nhưng trong tửu lâu lại vắng người, hắn nhìn vào một góc bên cửa thấy có bảng không tiếp khách. Thấy vậy hắn nghi ngờ chủ quán là một người quen của Lâm Phương, hoặc cả tửu lâu này đã có người bao.

Một lúc sau Hàn Kha Nguyệt cùng Tạ Thiên Tư đi đến, phía sau có dẫn thêm vài nữ nhân nhìn có vẻ là một tay buôn chuyện. Lăn Thành có chút khó hiểu nhìn nàng.

Kha Nguyệt như hiểu ý trong đôi mắt mèo ấy của Lăn Thành, nên nàng liền nói: “Chàng ấy muốn giúp chúng ta thôi, người đừng bận tâm.”

Lăn Thành im lặng gật đầu, còn mấy nữ nhân phía sau bị hai ánh mắt như muốn giết người của Lăn Thành và Thiên Tư đang nhìn họ giống như có muốn nói: “Nếu lrên không tốt thì mạng cũng không cần giữ nữa!”

Lăn Thành đi ra phía sau tửu lâu, áp tai vào từờng cố nghe vài tiếng nói của người bên trong nhầm xác định đối phương đáng ở vị trí nào. Vì hắn có đôi tai rất thính nên nhanh chóng đã nghe thấy vài tiếng rên ái muội chói tai. Hắn xác định xong liền chạy ra và bảo với hai người Thiên Tư và Kha Nguyệt rằng:

“Đi thẳng lên tầng 1 vào phòng đầu tiên bên phải.”

Hàn Kha Nguyệt của nghe xong liền bảo những nữ nhân phía sau: “Bây giờ đây là chuyện của các ngươi!”

“Dạ thưa, nương nương!”

Hàn Kha Nguyệt quay lưng nhìn Tạ Thiên Tư mà cười đầy hiền dịu, giống như kiểu mỹ nhân kế quyến rũ hắn: “Chàng có thể giúp thiếp thêm một chuyện nữa không?” Õng ẹo ôm tay hắn.

“Không cần như vậy, có gì cứ nói!” Hắn vừa nói vừa gạt bỏ tay nàng ra.

Nàng có chút xấu hổ, nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh mà nói: “Chàng có thể mời phụ thân thiếp đến đây không?”

“Ý nàng là… À ta hiểu rồi, mời phụ thân nàng uống chút rượu.” Hắn nhìn nàng thâm sâu một một cái rồi quay ngoắt đi về phía Hàn phủ.

…----------------…

“Phụ thân…” Kha Nguyệt nhìn Hàn Tử Hào giọng dịu dàng nũng nịu.

Tạ Thiên Tư cùng Lăn Thành nhìn cảnh trước mặt thực có chút không nhịn được cười, nhưng vẫn cố giữ hình tượng.

“Sư phụ, con mời người đến đây uống một chút rượu, vì nàng ấy dạo này cứ nói là nhớ người.” Tạ Thiên Tư hạ giọng cung kính nói với Hàn Tử Hào.

Tử Hào hiền từ đáp: “Vậy thì vào!”

Vừa nói xong cả bốn người đều đi vào trong tửu lâu. Khi vừa đặt chân vào cả bốn người đều nghe vài giọng nói chửi nhau sói xả kèm theo cả đe dọa.

“Ta là mẫu thân của Hoàng hậu Trì Quốc nếu các ngươi dám nói chuyện của ta ra ngoài thì các ngươi cũng không giữ nổi đầu đâu!”

Khi nghe được tiếng nói quen thuộc Hàn Từ Hào lập tức đanh mặt. Tức tối chay thẳng lên tầng 1, vào phòng có những tiếng vắng mỏ kia.

Ông ta đừng trước canh cửa mà gương mặt nóng bừng. Bên trong là một đôi nam nữ trên người thiếu vải, và những nữ nhân ăn mặt lồng lộn.

Sau khi nhìn thấy Hàn Tử Hào thì Lâm Phương đang chửi cũng phải ngưng lại, miệng lấp bấp: “Lão… lão gia?”

Còn Trường Thâm khi nhìn thấy Hàn Tử Hào thì mặt đã xanh xao rõ thấy. Một nữ nhân kia trong số đó khi thấy Hàn Tử Hào thì vội đổ thêm dầu vào lửa, thêm mắm dặm muối.

“Ngài là người thân của bà ta đúng không? Ngài đến đến đúng lúc lắm, bà ta và cái tên này cực kì lỗ mãng. Rõ biết xung quanh đây đông người mà chẳng thèm nhỏ tiếng tí nào cả làm chúng ta bọn ta phai phải e ngại mà nhắc nhở. Vậy một còn mắng bọn ta. Ngài xem nên giải quyết vụ này đi!”

Một nữ nhân trong số đó lại lên tiêng: “Ngài có vẻ nhìn khá quen, ngài là Hàn thái phó nổi danh là phu tử tốt đó sao, bà ta là thê tử ngài à? Vì ta nghe nói Hàn thái phó làm gì có huynh muộn thân thích gì.”

Hàn Tử Hào từ đầu tới cuối đều im lặng, chẳng nói lời nào. Có lẽ là vì quá tức giận nhưng phải cố kiềm nén để giữ hình tượng cho mình.

Lúc này đây Kha Nguyệt và hai người kia cũng đã lên tới. Khi vừa vào trong nàng liền bắt đầu diễn

“A!!! Đại di nương sao người lại đến tiểu lây này nữa vậy? Còn không mặc y phục nữa. Vương gia thiếp…” Nàng dùng anh mặt long lanh như cầu thẩn Thiên Tư.

Hắn hiểu ý, lập tức phối hợp cùng nàng: “Đừng nhìn! Bẩn mắt.” Thiên Tư ôm nàng vào lòng, để mặt nàng vào lòng ngực săn chắc của bản thân. Xong liền liếc nhìn Hàn Tử Hào, nhướng chân mày về phía Lâm Phương một cái.

Chỉ có bốn chữ, cộng thêm biểu cảm đó lại khiến Hàn Tử Hào sợ đế mức tay chân run cầm cặp. Hàn Tử Hào là người biết rõ tính cách của Tạ Thiên Tư vì ông là người dạy văn cho hắn. Không ít lần tiếp xúc, nếu như hắn nhướng mày tỏ thái độ thì sợ rằng mạng già của ông ta và ả thiếp lăng loàn kia sợ là sẽ không còn mất.

“Chuyện nhà của sự phụ, bổn vương và vương phi không tiện xen vào. Bổn vương xin đi trước.” Nói xong Thiên Tư liền nhìn Lăn Thành ý bảo hắn cũng nên về. Tạ Thiên Tư ôm lấy Kha Nguyệt đi chậm rãi cẩn thận xuống cầu thang.

Còn về những nữ nhân thấy hết việc cũng đã lủi thủi theo sau.

Sau ngày hôm đó chuyện của Lâm Phương và Trương Thâm truyền khắp nơi trong thành, không ai là không biết. Hai người đó cũng bị nhốt vào địa lao chờ ngày xét xử.

Hàn Liễu Dùng khi biết mẫu thân mình làm những chuyện bại hoại giữa thanh thiên bạch nhật như vậy cũng cũng sốc đến mức ngất xỉu làm kinh động đến thai nhi, may mắn vẫn không sau.

Hàn kha Nguyệt thì tự nguyện vào cung chăm sóc Hàn Liễu Dung để chấn an.

"Hàn Liễu Dung muội không cần lo lắng, dù gì chuyện bà ấy làm là lỗi của bà ấy, không phải lỗi của muội. Muội bây giờ là nên lo cho đứa bé trong bụng thì hơn.

"Muội biết chứ! Nhưng mà nói sao thì bà ấy cũng là mẫu thân muộn…” Hàn Liễu Dung năm tay Kha Nguyệt vừa nói, hai hàng nước mắt cũng lã chả rơi.

Thấy Liễu Dung khóc Kha Nguyệt lại bị ý thức của nguyên thân khống chế mà đưa tay lên lau đk hai hàng nước mắt của nàng ta, lòng lại cảm thây chua xót và hối hận. Trong khi tất cả mọi việc đều là do nàng làm.

Một buổi sáng như bao ngày tại Thần vương phủ những vần ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, chúng làm tôn lên vẻ đẹp tươi trẻ thơ mộng của vương phủ lúc sáng mai. Từng tia nắng le lói qua từng tán lá, cánh hoa những đóa hoa quế bé sinh cùng nhau khoe sắc như thể chúng muốn đây là sự khởi đầu xinh đẹp để đón mừng cho bình minh đã xua đi bóng tối chào đón một ngày mới với nhiều niềm vui.

Trong phòng Kha Nguyệt đang ngồi dựa lưng vào thành giường suy nghĩ về chuyện và hôm trước.

“Không biết tại sao, nhưng mình cứ có cảm giác hình như mình bị ý thức của nguyên thân điều khiển thì phải. Chứ tại sao mình lại hành động một cách vô thức như vậy được.”

Suốt mấy đêm liền nàng không suy nghĩ về cách triệt hạ Lâm Phương và cách trả thù Lương Vi r, thì cũng chỉ có suy nghĩ hành động kỳ lạ của mình gần đây.

Cảm giác bồn chồn lo lắng cực kỳ, nhưng nàng dù vậy thì vẫn cứ cư xử bình thường với mọi người. Riêng đối với Lương Bắc Lục thì lại nũng nịu lạ thường. Nàng đã bao lần khiến Tạ Thiên Tư ghen tuôn vô cớ mà chẳng nhận ra. Hắn là mình làm mẩy với nàng cũng tầm hai ba ngày gì rồi.

Hể cứ thấy nàng thì liền làm ra cái bộ dạng vô cùng cọc cằn làm nàng tưởng hắn vừa mới bị người nào đó chọc tức lên. Mà cho Vương phủ ai lại có thể làm hắn tức lên được cơ chứ Hắn nổi danh là ngang ngược và lãnh đạm nên chẳng có chuyện hắn không kiềm được cảm xúc. Nàng nay vừa bước ra khỏi phòng thì cũng đi dạo xung quanh vương phủ, thấy hắn nàng liền cảm thấy khó hiểu.

“Chàng ta làm cái gì… mà cứ hít hà khó chịu thế? Vừa ăn dấm chua hay sao vậy?” Nàng vô tư nói ra lòng mình.

Tạ Thiên Tư vừa nghe nàng nói, nên đã lập tức cao giọng quát: “Nàng ngốc quá!” Nói xong bỏ đi và thư phòng.

Mặc nàng khó hiểu đứng đó, chả biết chuyện gì vừa xảy ra.

HẾT CHƯƠNG 28
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.