🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Dứa

Được cử chỉ thân mật của hắn xoa dịu, Triệu Quy Nhạn giãn đôi mày đang nhíu chặt ra. Nàng nhìn vào cặp mắt đầy bao dung của hắn, nghiêm túc nói: “Bệ hạ, cảm ơn ngài vì đã thấu hiểu. Chuyện này ta sẽ không giấu ngài mãi, một ngày nào đó, chính miệng ta sẽ kể cho ngài nghe.”

Trình Cảnh Di cười: “Hy vọng ngày ấy sẽ không lâu quá.”

Triệu Quy Nhạn mím môi mỉm cười.

Sẽ không lâu đâu…



Cuộc săn thú mùa đông lần này, đầu tiên xuất hiện thích khách, hiện giờ lại xảy ra chuyện gièm pha như vậy, thật sự khiến người ta mất hết hào hứng.

Vì thế, vừa qua buổi trưa Trình Cảnh Di đã sai người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hồi cung.

Nhưng trong triều đột nhiên truyền đến tin báo khẩn cấp, Trình Cảnh Di và các đại thần phải thảo luận trong lều, còn Triệu Quy Nhạn về lều của mình.

“Thải Nguyệt, ta hơi buồn ngủ, muốn chợp mắt một lát.” Triệu Quy Nhạn che miệng ngáp nhẹ.

“Vậy nô tỳ sẽ đợi bên ngoài, cần sai bảo chuyện gì nương nương cứ gọi nô tỳ ạ.” Thải Nguyệt đáp.

Triệu Quy Nhạn chớp mắt: “Lát nữa tỉnh dậy ta muốn ăn bánh Bát Bảo ngươi làm.”

Thải Nguyệt mỉm cười, trên mặt hiện lên vài phần nuông chiều: “Được ạ, bây giờ nô tỳ sẽ làm cho ngài ngay, khi thức giấc ngài có thể ăn bánh Bát Bảo rồi.”

Nói xong, nàng ấy khuỵu gối lui ra ngoài.

Triệu Quy Nhạn nhắm mắt, nghe thấy bên ngoài lều rất yên tĩnh, mấy người Thải Nguyệt đã phân tán đi làm việc. Nàng nhanh chóng vén chăn lên, mang giày vớ, cẩn thận bước ra ngoài.

Gã ám sát nàng hai ngày trước đang bị giam giữ trong một lều khác, nàng muốn bí mật đến hỏi một câu. Nàng lén nghe thấy Tào Thiện Lai nói gần đây thích khách kia đã chịu hó hé hơn đôi chút, chẳng bao lâu nữa gã sẽ khai ra kẻ chủ mưu.

Thật ra cũng không phải nàng nghe lén, mỗi lần bàn bạc bất cứ chuyện gì, Trình Cảnh Di chưa từng tránh mặt nàng, cũng xem như nàng đang quang minh chính đại nghe.

Nhưng Triệu Quy Nhạn vẫn muốn kiểm chứng một số chuyện.

Vì nàng âm thầm tới đây, nên suốt dọc đường nàng luôn cố gắng tránh nơi nhiều người.

Nhưng khi nàng cúi người, lén lút vòng qua một căn lều màu trắng, chợt đụng phải một người.

Sức khỏe người nọ có vẻ không tốt. Bị nàng va trúng, rõ ràng đối phương trông cao ráo nhưng lại bị nàng đẩy lùi về sau hai bước.

Triệu Quy Nhạn ổn định cơ thể, vô thức che mặt, muốn né tránh.

“Hoàng hậu nương nương xin dừng bước.”

Phía sau truyền đến một giọng nói dịu dàng.

Giọng nói dễ nghe nhưng có phần yếu ớt, ngữ điệu nhẹ tênh khiến người ta khó lòng nắm bắt.

Triệu Quy Nhạn nhắm nghiền mắt, cảm thấy mình xui xẻo thật.

Sắp đến nơi giam giữ thích khách thì bị người khác nhận ra, khiến nàng khó có thể gặp thích khách nữa rồi.

Triệu Quy Nhạn ngượng ngùng buông tay, ngước lên nhìn người đối diện.

Ánh mắt này thực sự khiến nàng hơi sững sờ.

“Tống Thế tử?”

Đây là Tống Minh Hàn, người tái phát bệnh nặng đang nằm liệt giường hai ngày nay.

Thoạt nhìn hắn ta còn gầy ốm hơn mấy hôm trước, chẳng khác gì bộ xương di động, trông yếu ớt xanh xao, cứ như trận bệnh nặng này sắp khiến hắn ta suy sụp hoàn toàn.

Mới chỉ nói một câu, hắn ta đã ôm ngực, hô hấp nặng nề dồn dập.



Ánh mắt Triệu Quy Nhạn hiện lên vẻ lo lắng: “Tống Thế tử, ngươi sao rồi? Cần gọi thái y không?”

Đợi hô hấp ổn định hơn, Tống Minh Hàn mới nở nụ cười khiêm tốn: “Đây là bệnh cũ, dù thái y tới cũng vô ích, cảm ơn Hoàng hậu nương nương đã quan tâm.”

Triệu Quy Nhạn lo sợ, nhìn hắn ta như sắp ngất xỉu trong nháy mắt tiếp theo.

Nàng biết Tống Thái hậu thương đứa cháu trai này cỡ nào.

Nếu Tống Minh Hàn gặp chuyện trước mặt nàng, chẳng phải Tống Thái hậu sẽ tìm nàng tính sổ sao?

“Tốt nhất nên gọi người đến bắt mạch cho ngươi, dù sao địa vị của Thế tử cao quý, nếu ngươi không khoẻ vẫn nên chú ý nhiều hơn.” Triệu Quy Nhạn nhẹ nhàng nói.

Dứt lời, nàng định cao giọng gọi người tới.

Tống Minh Hàn đứng thẳng người, nở nụ cười với nàng, ngăn nàng lại. Vì động tác quá đột ngột, khiến sắc mặt tái nhợt của hắn ta có vẻ hồng hào hơn, Tống Minh Hàn quan sát Triệu Quy Nhạn vài lần, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng hoài niệm: “Tính cách Hoàng hậu nương nương giống hệt lời miêu tả trong miệng Thanh Loan! Nàng ấy từng nói ngài là người có tấm lòng nhân hậu, hôm nay gặp mặt, quả thực là vậy. Rõ ràng ngài đang né tránh người khác để làm chuyện gì đó, nhưng vì quan tâm đến sức khỏe của ta mà vẫn chấp nhận lộ diện.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nụ cười của Triệu Quy Nhạn cứng đờ trên khóe môi, nàng chợt mở to mắt, nhìn Tống Minh Hàn đăm đăm.

Cách hắn ta gọi tên a tỷ…

Thậm chí khi hắn ta nhắc đến a tỷ, giọng điệu thân thuộc và thái độ tự nhiên vô cùng…

Thấy Triệu Quy Nhạn ngơ ngác nhìn mình, Tống Minh Hàn mỉm cười, vươn tay ra ước chừng: “Còn nhớ một lần ngài vội vàng tới tìm Thanh Loan, suýt chạm mặt ta, đáng tiếc bấy giờ ta không để Thanh Loan chính thức giới thiệu ta và ngài một chút. Năm ấy, có lẽ Hoàng hậu nương nương mới cao bằng từng này nhỉ?”

Tống Minh Hàn vừa áng chừng chiều cao của nàng trong không trung vừa cười nói.

Triệu Quy Nhạn nhíu mày, trong nháy mắt, một số hình ảnh ùa về trong tâm trí nàng.

Đấy là lần đầu tiên nàng thấy Triệu Thanh Loan gặp gỡ người lạ.

Vào một ngày đông chí, Triệu Thanh Loan ra ngoài khuây khỏa với gia đình. Thân phận nàng thấp kém, hệt như người vô hình trong phủ, không ai để ý đến nàng, nàng cũng không có tư cách rời phủ dạo chơi cùng họ. Nàng chỉ đành ngồi một mình dưới chân tường nghe tiếng ồn ào náo nhiệt ở bên ngoài, trong lòng hâm mộ không thôi.

Song, điều an ủi duy nhất là, mỗi lần Triệu Thanh Loan du ngoạn về, nàng ấy sẽ luôn mang cho nàng vài món đồ chơi nhỏ.

Đáng lẽ nàng nên ngoan ngoãn đợi trong sân, chờ Triệu Thanh Loan đến tìm mình. Nhưng vì nàng nóng lòng quá nên đã tránh né nha hoàn, tự lẻn tới cửa sân sau, thầm nghĩ đợi ở đó thì có thể thấy Triệu Thanh Loan về phủ đầu tiên.

Khi núp trong góc khuất, nàng đã bắt gặp Triệu Thanh Loan đang tránh đám đông, trò chuyện với một nam tử cao gầy.

Nét mặt nàng ấy dịu dàng, mắt ngọc mày ngài. Dưới ánh đèn lồng, dung mạo nàng ấy tuyệt đẹp hơn bất cứ khoảnh khắc nào Triệu Quy Nhạn từng thấy.

Triệu Quy Nhạn nhất thời ngắm đến ngây người.

Nàng còn thấy nam tử cài trâm cho nàng ấy, tư thế của hai người thân mật, khi đôi bên nhìn nhau có thể nhận ra rõ tình ý trong mắt.

Nàng muốn thấy bề ngoài người đứng trước mặt Triệu Thanh Loan, tuy nhiên góc nàng đang ẩn nấp hơi lệch, nàng chỉ có thể nhìn được một nửa thân hình nam tử, diện mạo người nọ mơ hồ.

Nàng cố gắng nhìn rõ mặt hắn ta, thay đổi vị trí xung quanh.

Có lẽ nàng đã gây ra tiếng động lớn, bị hai người Triệu Thanh Loan phát hiện. Triệu Thanh Loan hơi ngạc nhiên, mỉm cười với Triệu Quy Nhạn, rồi nàng ấy nói gì đó với nam tử, cuối cùng nam tử rời khỏi.

Một bóng người mông lung như vậy, hiện giờ được Tống Minh Hàn nhắc tới, dần dần trùng khớp lên người trước mắt.

“Là ngươi?” Triệu Quy Nhạn lẩm bẩm.

Tống Minh Hàn cười khổ: “Là ta.”

Hắn ta thở dài: “Qua bao nhiêu năm, giờ đây cảnh còn người mất. Ngài đã trưởng thành, sức khỏe ta sắp kiệt quệ, Thanh Loan cũng không còn nữa…”

Triệu Quy Nhạn hoảng hốt, nghe hắn ta đề cập tới chuyện cũ, nàng khó tránh khỏi cảm thấy ảm đạm đau đớn.

Nàng kìm nén nỗi buồn, ngước mắt lên, nghe xong lời nói của người trước mắt, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được: “Hiện tại ngươi tỏ vẻ thâm tình, cứ như biết vậy chẳng làm. Nhưng tại sao năm ấy ngươi không đến phủ Vinh Quốc công cầu hôn?”



Giọng điệu của nàng có phần khó chịu: “Nếu ngươi tới phủ Vinh Quốc công cầu hôn, a tỷ sẽ không tiến cung, sẽ không rời bỏ ta sớm như thế.”

Sắc mặt Tống Minh Hàn tái nhợt, khuôn mặt vốn không mấy hồng hào lại càng suy yếu hơn: “Ta đã ra nông nỗi thế này, sao đành lòng liên lụy đến nàng ấy? Nàng ấy xứng đáng được hưởng bao điều tốt đẹp hơn, chỉ mỗi người tài giỏi cao quý nhất trên đời mới xứng đôi với nàng ấy. Còn ta, chỉ là một kẻ vô dụng đang cố kéo dài hơi tàn, không biết khi nào sẽ về với đất… Nhiều năm qua, dẫu nàng ấy đã gả vào hoàng cung, nhưng trong lòng ta vẫn luôn nhớ nhung nàng ấy, đến chết cũng không thay đổi. Điều duy nhất ta có thể làm, là giữ lại vị trí vợ của ta cho nàng ấy, tương lai xuống suối vàng gặp nàng ấy, ta cũng có thể đường hoàng ngỏ lời cầu thân.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thấy hắn ta như thế, Triệu Quy Nhạn thả lỏng sắc mặt, cộng thêm những lời sám hối nặng tình của hắn ta, cơn giận trong lòng nàng đã vơi đi phần nào.

“Hoá ra nhiều năm ngươi chưa thành thân, nguyên nhân vì a tỷ.”

Song, Triệu Quy Nhạn vẫn oán hận Tống Minh Hàn, dạo trước không kiên trì đến cùng khiến cả đời Triệu Thanh Loan sống không mấy vui vẻ.

Tâm trạng phức tạp, Triệu Quy Nhạn không muốn nhiều lời, nàng gật đầu: “Tống Thế tử, ngươi không nên nói cho bổn cung nghe mấy câu này. Nếu ngươi thật lòng với a tỷ, sau này hãy đến tìm a tỷ giải thích. Cáo từ.”

Nói xong, không đợi Tống Minh Hàn đáp lời, nàng đã vội vàng sải bước rời đi.

Lúc lướt ngang qua hắn ta, Triệu Quy Nhạn hít nhẹ mũi, nhạy bén ngửi thấy mùi máu tanh.

Triệu Quy Nhạn cũng không nghĩ nhiều, có lẽ do hắn ta đã ho ra máu.

Nghe kể mỗi khi Tống Minh Hàn tái phát bệnh, một ngày sẽ nôn ra rất nhiều máu.

Đằng sau ở nơi nàng không thấy, nam tử mảnh khảnh yếu ớt kia chậm rãi xóa hết vẻ ấm áp trong mắt, thái độ khó dò, hắn ta chỉ lẳng lặng dõi theo bóng lưng nàng.

Thích khách bị giam giữ ở sau khu cắm trại, ở đó tương đối ít người, nhưng vì có sự hiện diện của thích khách nên khu vực ấy được canh phòng nghiêm ngặt. Khi nàng đến, hai đội canh gác đã bàn giao ca trực.

Triệu Quy Nhạn ảo não không thôi, vốn dĩ nàng đã tính toán kỹ thời gian, thừa cơ hai đội thay ca thì lẻn vào trong. Nhưng hiện giờ họ đã đổi người xong rồi, nàng đến đây không đúng lúc gì cả.

Quả nhiên, vừa tới bên ngoài lều, Triệu Quy Nhạn đã bị một thị vệ mặc áo giáp, cầm kiếm nặng trên tay chặn đường.

“Bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

Thị vệ nhận ra nàng, nhưng không hề cho nàng vào.

“Hoàng hậu nương nương, nơi này giam giữ thích khách, hy vọng nương nương sẽ tới nơi khác.”

“Bổn cung muốn vào hỏi thích khách vài câu, không ngại châm chước một chút chứ?”

“Không có mệnh lệnh, thuộc hạ không thể để ngài vào.”

Triệu Quy Nhạn hơi đau đầu, nàng không ngờ mình tránh được nơi tụ tập nhiều người nhưng lại mắc kẹt ở bước cuối cùng.

“Bổn cung chỉ hỏi mấy câu thôi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

Thị vệ lắc đầu, quyết tâm không để nàng vào.

Triệu Quy Nhạn cắn môi dưới, không muốn từ bỏ. Sau khi do dự hồi lâu, nàng tháo ngọc bội bên hông xuống đưa cho thị vệ xem.

Thị vệ nhìn kỹ, chợt chắp tay: “Mời Hoàng hậu nương nương vào.”

Triệu Quy Nhạn mừng ra mặt, nàng vốn chỉ muốn thử, nhưng ngờ đâu ngọc bội Trình Cảnh Di tặng nàng trước đây lại có tác dụng lớn như thế.

Trong lòng nàng có phần áy náy, Trình Cảnh Di đưa ngọc bội cho nàng để phòng thân, nàng lại dùng nó để điều tra thích khách sau lưng hắn.

Nhưng chỉ trong giây lát, nàng đã kìm nén cảm giác áy náy. Một khi đã điều tra rõ chân tướng việc a tỷ bị sát hại, bất luận chịu đòn nhận tội hay lập công chuộc tội, nàng cũng có thể làm hết. Sau này nàng nhất định sẽ đối xử tốt với Trình Cảnh Di, sẽ khiến hắn tha thứ cho nàng.

Ánh mắt Triệu Quy Nhạn hiện rõ kiên quyết, nàng lấy ngọc bội về, khép ống tay áo, cất bước tiến vào.

Khi vào trong, nàng thấy thích khách nằm bất động trên mặt đất.

Triệu Quy Nhạn còn tưởng gã đang ngủ, nhưng rồi mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi nàng.

Sắc mặt Triệu Quy Nhạn căng thẳng, nàng bước nhanh tới, thấy gã nằm trên mặt đất, một vũng máu lớn lan rộng dưới thân gã. Cách đó không xa, vải lều bị khoét một lỗ, gió lạnh đang thổi vào trong.

Triệu Quy Nhạn biến sắc, cao giọng hét lớn: “Người đâu! Thích khách gặp chuyện rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.