Triệu Quy Nhạn không biết Trình Cảnh Di có tình cảm với mình không, nhưng nàng biết Trình Cảnh Di có điều không đúng.
Dùng bữa xong, Trình Cảnh Di vốn nên rời khỏi lại thoải mái bước vào phòng tắm. Sau khi tắm gội thay quần áo, hắn lại tùy ý khoác áo ngoài, nhàn nhã ngồi trên giường.
Triệu Quy Nhạn ngồi trước bàn nhìn tới nhìn lui mấy lần, đành phải chấp nhận sự thật rằng tối nay Trình Cảnh Di sẽ ngủ ở Phượng Nghi Cung.
Triệu Quy Nhạn cúi đầu đọc sách, chỉ cảm giác chữ trước mắt như đàn châu chấu nhảy nhót liên tục. Nàng muốn nhìn cho rõ nhưng càng nhìn càng mờ, quả thực không tĩnh tâm nổi.
Nàng đứng ngồi không yên, dứt khoát đóng sách, xách váy chạy đến bên giường, giòn giã hỏi: “Bệ hạ, vì sao hôm nay ngài không về Lưỡng Nghi Điện?”
Triệu Quy Nhạn cảm thấy mình không nên ở chung với Trình Cảnh Di, nếu không nhất định sẽ giống vừa rồi, trái tim hoảng hốt đập nhanh liên hồi, đầu óc cũng hơi choáng váng, như thể đang mắc bệnh.
Trình Cảnh Di cười khẽ: “Từ nay về sau trẫm sẽ ngủ ở Phượng Nghi Cung, không về Lưỡng Nghi Điện nữa.”
Triệu Quy Nhạn giật mình: “Vì sao?”
Trình Cảnh Di trả lời: “Trẫm và nàng là phu thê mới cưới, danh chính ngôn thuận, ngủ với nàng còn cần lý do à?”
Môi Triệu Quy Nhạn giật giật, nàng buột miệng thốt ra: “Ngài và a tỷ cũng là phu thê, vì sao trước kia ngài không ngủ chung với a tỷ? Phi tần trong hậu cung cũng là thê thiếp của ngài, vì sao ngài không ngủ cùng các nàng?”
Nụ cười của Trình Cảnh Di nhạt đi, hắn nhìn nàng không chớp mắt, có vài phần lạnh lùng và uy thế.
Lần đầu tiên Triệu Quy Nhạn thấy biểu cảm này của hắn, trong lòng giật thót, nàng biết mấy lời đó đã khiến hắn tức giận.
Trong mắt hắn chứa vài phần đánh giá, hắn hờ hững nói: “Sao thế? Bất bình thay a tỷ của nàng à?”
Triệu Quy Nhạn cắn răng gật đầu: “Vâng.”
Nàng biết lúc này không nên nhắc tới Triệu Thanh Loan, càng không nên chất vấn Trình Cảnh Di.
Chính Triệu Thanh Loan đã lựa chọn con đường này, không được sủng ái và sống cô độc suốt quãng đời còn lại, họ đã hiểu điều đó từ trước khi tiến cung.
Dân chúng Đại Ngụy đều biết Bệ hạ thanh tâm quả dục không gần nữ sắc, là phủ Vinh Quốc công quá tham lam, dù phải vứt bỏ Triệu Thanh Loan cũng muốn vinh quang vẻ vang của vị trí Hoàng hậu.
Triệu Thanh Loan thân bất do kỷ.
Cha mẹ bức nàng ấy, gia tộc cũng ép nàng ấy.
Nhưng sau khi tiến cung, Triệu Thanh Loan từng bảo nàng, nàng ấy rất thích cuộc sống như vậy. Mặc dù trong mắt người ngoài, nàng ấy vừa đáng thương vừa đáng buồn, nhưng bản thân nàng ấy vô cùng rõ ràng, nàng ấy không thể hài lòng hơn với lối sống này.
Nàng ấy vừa làm tròn trách nhiệm của con gái Triệu gia, vừa không cần phải đạo đức giả với người mình không yêu, còn có thể áo cơm không lo, vinh hoa phú quý, được trăm họ tôn thờ.
Trình Cảnh Di biết nàng đang do dự, hắn đoán chắc nàng đã hối hận về những lời mình vừa nói, thật ra hắn cũng không giận đến vậy.
Nếu nói buồn bực thì vẫn có một chút.
Nàng có thể dễ dàng đẩy hắn cho người khác, chứng tỏ nàng không hề yêu hắn, thế nên mới không bận tâm đến việc hắn nằm với ai trên cùng một giường.
Trình Cảnh Di khép sách, tiện tay đặt bên gối, hắn vỗ nhẹ xuống vị trí cạnh mình: “Qua đây ngồi nào.”
Triệu Quy Nhạn liếc nhìn vẻ mặt của hắn, thấy không còn cảm giác áp bức như vừa rồi, nàng mới chậm rãi ngồi xuống kế bên Trình Cảnh Di.
Trình Cảnh Di thấy nàng cứng đờ người, chỉ khiêm tốn ngồi ở mép giường, hắn bảo: “Ngồi gần hơn nữa.”
Triệu Quy Nhạn dịch vào trong.
Thấy nàng chỉ dịch một khoảng bằng ngón tay, Trình Cảnh Di thở dài, dứt khoát kéo nàng qua.
Triệu Quy Nhạn ngã vào trong ngực Trình Cảnh Di, nàng ngơ ngác, khi kịp thời nhận ra thì muốn giãy giụa.
Trình Cảnh Di vuốt lưng nàng, trấn an: “Ngoan nào, trò chuyện với trẫm tiếp nhé.”
Giọng hắn trầm thấp êm ái, mang theo sức mạnh mê hoặc lòng người, ngực của hắn vừa dày rộng vừa ấm áp, toát lên cảm giác an toàn vô tận.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hắn sẽ không làm tổn thương nàng.
Niềm tin này đã bén rễ trong tâm trí nàng.
Triệu Quy Nhạn ngừng vùng vẫy, ngoan ngoãn nép vào trong ngực hắn.
Thấy rốt cuộc nàng cũng yên lặng, Trình Cảnh Di ôm nàng vào ngực, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn vô ngần. Hắn không kìm được mà vuốt ve mái tóc đen của nàng, thấp giọng hỏi: “Nàng hiểu rõ trưởng tỷ của mình thật sao?”
Triệu Quy Nhạn gật đầu, đáp chắc nịch: “Tất nhiên, a tỷ là người hiền thục lương thiện nhất trên đời. A tỷ thân thiết với ta từ khi còn nhỏ, vừa làm tỷ tỷ vừa như mẫu thân. Ân tình của a tỷ đối với ta, dẫu ta đền đáp mấy kiếp cũng không trả hết.”
Nàng không dám nói quá nhiều, nàng vẫn nhớ hiện tại mình không phải Triệu tiểu ngũ - thứ nữ của Triệu gia, mà là Triệu Quy Nhạn – con gái thứ hai dòng chính.
Trình Cảnh Di hỏi: “Nếu nàng ấy không như nàng nghĩ thì sao? Nếu trẫm nói cho nàng biết, nàng ấy có dụng ý khác khi tiến cung, nàng tin không?”
Trong mắt Triệu Quy Nhạn hiện lên vẻ bối rối.
Dụng ý khác?
A tỷ có dự tính kỳ lạ thế nào mà phải vào cung?
Suy đoán này chợt lóe lên, ngay tức khắc ánh mắt nàng trở nên kiên định: “A tỷ là a tỷ, bất luận thế nào thì a tỷ vẫn mãi là tỷ tỷ của ta.”
Triệu Quy Nhạn ngẩng đầu hỏi: “Vì sao a tỷ lại tiến cung?”
Đối diện với đôi mắt lấp lánh tựa làn nước mùa xuân ấy, Trình Cảnh Di sững người trong giây lát. Hắn thấy vẻ dè dặt trong mắt nàng, bỗng không đành lòng tiết lộ.
Có thể thấy, Triệu Quy Nhạn đã dành tình thương vô cùng sâu sắc cho Triệu Thanh Loan.
Trong mắt Triệu Quy Nhạn, Triệu Thanh Loan vì áp lực gia tộc nên mới phải tiến cung, vừa vô tội vừa đáng thương.
Nhưng theo kết quả điều tra của hắn, Triệu Thanh Loan chỉ là một nữ tử tội nghiệp bị lừa dối, gặp phải kẻ bạc bẽo, lãng phí thanh xuân tươi đẹp trong vô ích.
Trình Cảnh Di nhớ tới món đồ dạo trước thuộc hạ điều tra được, trước khi tiến cung Triệu Thanh Loan từng trải qua một mối tình không rõ ràng với trưởng tử nhà tình lang của Thái hậu. Bấy giờ hắn mới biết mục đích vào cung của Triệu Thanh Loan không hề đơn giản.
Hắn từng nghĩ nàng ấy làm vì hắn, vì hoàng tự, nhưng sau đó hành động không muốn tranh sủng của Triệu Thanh Loan khiến hắn nhận ra mình đã đoán sai.
Về sau hắn mới biết, Triệu Thanh Loan chỉ là một quân cờ, ngờ nghệch bán mạng thay người khác mà chẳng hay biết gì.
Cuối cùng khi đánh mất tính mạng, nàng ấy mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Trình Cảnh Di nghĩ đến nữ tử nhu mì trầm tĩnh kia, trước đây chỉ thấy nàng ấy ngốc nghếch, hiện giờ hắn đã có thể hiểu nàng ấy thêm phần nào rồi.
Nếu người lừa hắn là Triệu Quy Nhạn, e rằng hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Trình Cảnh Di siết chặt vòng tay, ôn hòa bảo: “Tất nhiên a tỷ nàng tiến cung vì áp lực của Thái hậu và Vinh Quốc công rồi.”
Hắn dừng một chút, tiếp tục: “Trẫm không thích a tỷ nàng, tất nhiên sẽ không ngủ với nàng ấy. Phi tần hậu cung cũng vậy.”
Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt, nhận ra Trình Cảnh Di đang trả lời cho câu hỏi ban đầu kia của nàng.
Vì sao không ngủ chung với a tỷ, vì sao không ngủ cùng các phi tần?
Sau vài nhịp thở, mấy lời này quanh quẩn bên tai, nàng chợt nhận ra một hàm ý khác.
Không thích sẽ không ngủ chung giường.
Bỗng dưng, tim nàng lỡ mất hai nhịp.
Vậy hắn ngủ cùng nàng, vì… thích nàng sao?
Trình Cảnh Di cảm giác như nhiệt độ của cơ thể mềm mại trong ngực mình đang dần tăng lên. Hắn cúi đầu, thấy vành tai của Triệu Quy Nhạn đỏ như muốn rỉ máu, phần cổ dưới lớp vạt áo cũng nhuốm màu hồng, trông quyến rũ biết bao.
Tâm trạng Trình Cảnh Di dao động, từ trước đến nay hắn luôn là người khôn ngoan, biết quan sát lòng người, cô nương nhỏ xinh đẹp yêu kiều này đang xấu hổ, hiển nhiên vì đã nghe hiểu ẩn ý trong lời của hắn.
Trình Cảnh Di lặng lẽ nhếch môi.
Cũng không hẳn nàng hoàn toàn không hiểu gì!
Niềm hy vọng vô tận dâng trào trong lồng ngực, hắn cảm thấy may mắn vì quyết định tối nay của mình. Mưa dầm thấm lâu, hắn tin chắc tấm chân tình của mình sẽ khiến nàng rung động.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hắn giấu biểu cảm hiểu rõ, còn giả vờ hồ đồ, lại không nhịn được mà trêu nàng: “Nhạn Nhạn, sao người nàng tự dưng nóng thế? Nàng bệnh à?”
Triệu Quy Nhạn giật mình, hơi nóng trong người ngày càng dâng cao, xông thẳng lên trán khiến gương mặt nàng càng mỹ miều như ráng chiều.
“Không… Không bệnh, ta… ta chỉ đột nhiên cảm thấy nóng.”
Trình Cảnh Di nhíu mày, tỏ vẻ không đồng ý: “Nóng như vậy, hay sốt rồi?”
Nói xong, hắn cúi đầu, áp trán lên trán nàng.
Hai người cách nhau gần vô cùng, Triệu Quy Nhạn sửng sốt, hai hàng mi dài và dày chớp chớp như muốn tiến thẳng vào tận đáy lòng.
Trong mũi Triệu Quy Nhạn tràn ngập mùi Long Diên Hương sâu lắng, hơi thở nam tính lợi dụng mọi khe hở để ùa vào, vừa mãnh liệt vừa dịu dàng.
Nàng đỏ bừng mặt, tim đập dữ dội. Nàng bất ngờ đẩy hắn ra, nhảy xuống giường, ngay cả giày thêu cũng không mang, chạy thẳng một mạch vào phòng tắm.
Trình Cảnh Di nhìn bóng lưng vội vàng chạy trốn của nàng, hắn ngả người ra sau, vùi mình trong lớp chăn gấm mềm mại, hắn nâng tay che mặt thấp giọng bật cười.
Triệu Quy Nhạn tựa lưng vào cửa, nghe thấy tiếng cười trầm thấp bên ngoài, hai tay ôm mặt, nàng thầm buồn bực: “Triệu Quy Nhạn, ngươi vô dụng quá.”
Nàng nhìn bàn chân trắng nõn mềm mại của mình, gập đầu ngón chân lại, ủ rũ đến bên bể tắm.
Hình như lần nào gặp Trình Cảnh Di, nàng cũng ngốc nghếch như vậy.
Khi được Triệu Quy Nhạn gọi vào hầu hạ, Thải Nguyệt còn cầm theo đôi giày thêu mà Trình Cảnh Di đã dặn dò. Vào phòng tắm, nàng ấy thấy Triệu Quy Nhạn đang nằm sấp trên thành bể tắm, hai cánh tay mịn màng trắng như sứ đặt trên đá ngọc, thậm còn phát sáng hơn cả chúng.
Suối tóc đen xõa giữa dòng nước, bồng bềnh mềm mại tựa rong biển, còn nàng ngồi trong bể nước nóng, làn sương khói lững lờ khiến nàng càng giống hệt yêu tinh mê hoặc lòng người.
Khi chứng kiến vóc dáng ngày càng yểu điệu hấp dẫn của Triệu Quy Nhạn hiện tại, Thải Nguyệt không khỏi đỏ mặt.
Thấy đôi giày thêu trong tay Thải Nguyệt, Triệu Quy Nhạn thở dài.
Triệu Quy Nhạn lắc đầu, ỉu xìu đáp: “Ta cảm thấy có lẽ ta bị bệnh thật rồi…”
Thải Nguyệt kinh hãi, nhanh chóng bỏ giày thêu xuống, vội hỏi: “Nương nương, ngài khó chịu ở đâu? Nô tỳ mời thái y đến.”
Triệu Quy Nhạn ngăn cản động tác của nàng ấy: “Không phải cơ thể ta bị bệnh.”
Thải Nguyệt ngây ngẩn, hoài nghi nhìn nàng.
Triệu Quy Nhạn nhíu đôi mày xinh xắn, có phần phiền não: “Ta bị bệnh trong tim.”
Hà ma ma vừa mang đồ ngủ vào chợt nghe thấy câu này, sợ tới mức gấp gáp để quần áo xuống, bà đến bên người Triệu Quy Nhạn, dịu dàng hỏi: “Nương nương, trái tim ngài khó chịu sao?”
Triệu Quy Nhạn thì thầm: “Không khó chịu.”
Hà ma ma nghe thấy cô nương nhỏ sầu não nói: “Mỗi lần ta gặp Bệ hạ, tim luôn đập mạnh. Ta đang nghi ngờ, có phải căn bệnh ta mắc từ trong bụng mẹ mà Giang thái y bảo lần trước lại tái phát không? Hay nhờ Giang thái y châm thêm cho ta vài kim được không?”
Hà ma ma kinh ngạc không thôi, sau đó dở khóc dở cười.
Biểu cảm lo lắng trên mặt bà biến mất, thay vào đó là vẻ mặt yêu thương, cô nương khờ này.
Hà ma ma vui mừng, đứa bé ôm lọt thỏm trong lòng trước đây, bây giờ đã trở thành một cô nương chín chắn rồi.
Bà nói: “Nương nương, đừng lo quá, không phải do bệnh đâu.”
Thấy nụ cười trên mặt Hà ma ma, Triệu Quy Nhạn yên lòng, nhưng nàng vẫn tò mò: “Hà ma ma biết ta bị sao ư?”
Hà ma ma chỉ cười chứ không đáp, chuyện này phải tự mình ngẫm ra mới được!
Triệu Quy Nhạn cắn môi, nhưng cũng không gặng hỏi tới cùng. Dù sao Hà ma ma đã nói không phải bệnh rồi, nàng cũng không khó chịu chỗ nào, nên chỉ giữ kín trong lòng không nghĩ đến nữa.
Song, nàng nào hay, hạt giống chôn sâu trong tâm trí này, đến một ngày sẽ ươm mầm trồi lên khỏi mặt đất, sinh sôi thành cây cao chót vót, che phủ cả bầu trời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]