Trình Cảnh Di cảm nhận được một lực mềm mại nhẹ nhàng trên đầu mình, thực chất hành động này rất bất kính. Nhưng kỳ lạ thay, hắn không hề thấy tức giận hay bị xúc phạm, chỉ cảm giác thiếu nữ đang tươi cười trước mặt ấm áp xiết bao.
Nàng tựa vầng dương hé rạng, vừa mãnh liệt vừa xán lạn, soi sáng khắp đáy lòng hắn.
Hiếm khi Trình Cảnh Di ngẩn người, nhìn nàng không chớp mắt.
Triệu Quy Nhạn rút tay về, thấy vẻ mặt khó đoán của hắn, nàng hơi lo lắng.
Hắn sẽ không tức giận chứ?
Triệu Quy Nhạn nhảy xuống giường, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, ngài giận à? Trước đây mỗi lần ta gặp ác mộng, a tỷ sẽ vỗ về ta như vậy. Trong lúc nhất thời, ta quên mất không được mạo phạm long thể.”
Bấy giờ Triệu Quy Nhạn mới nhớ ra, sờ hay chạm vào đầu Đế vương là tội bất kính.
Trình Cảnh Di nhíu mày, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng: “Trẫm không giận.”
Triệu Quy Nhạn mím môi, thở phào nhẹ nhõm. Nếu Trình Cảnh Di tức giận, nàng thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
Hình như nàng cứ khiến hắn nổi giận hoài?
Triệu Quy Nhạn có phần nản lòng, nàng luôn quên mất vị trí của mình, luôn thoải mái quá mức trước mặt Trình Cảnh Di.
Trình Cảnh Di nhìn những ngón chân xinh xắn đang cuộn tròn trên tấm thảm mềm mại, khóe môi giật giật, hắn bảo: “Mang giày vớ trước đã.”
Triệu Quy Nhạn vội ngồi xuống mép giường, cúi người xỏ chân vào giày thêu.
Sau khi được Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tre/3701127/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.