Cố Song Huyền ôm Cố Khâm Thiên chạy vội vã trong hoàng cung, hắnkhông đợi được người của Thái Y Viện tới, không bằng tự mình mang hoàngtử qua đó. Hơn nữa tối nay là đêm 30, không biết người trực ở Thái YViện là ai, nếu không chữa trị được, hắn chỉ có thể tìm cách khác.
Các lão thái y ở Thái Y Viện đều đã trở về gia đình hưởng phúc, mộttháng trước đã cưỡi lừa đi rồi, đại điện trống rỗng, ở góc sáng sủa cómột thanh niên đang ngồi, dáng vẻ hơn hai mươi, mặc thanh sam, đang ghévào chậu than phía trước xem thẻ tre. Ban đêm gió to tuyết lớn, thanhniên có vẻ thông minh, không bao lâu tai hắn giật giật, người đứngthẳng, bước từng bước ra ngoài, là bộ dáng điển hình của người trong võlâm đang chờ đợi để xông trận. Không lâu sau có tiếng người hô to “Tháiy”, thanh niên thầm nghĩ kì quái, không phải là hắn nghe lầm, đứng dậyxốc tầm mành vừa dày vừa nặng, ra bên ngoài xem. Giữa tuyết trắng baytán loạn chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh màu xạnh nhạt cùng từng sợi tơvàng bay lên, đợi đến gần, quả thật là Cố Song Huyền ôm Cố Khâm Thiênrun rẩy xông vào cửa.
“Thái y, mau tới xem bệnh cho con ta.” Bởi vì quá khẩn trương, ngaycả danh xưng “Trẫm” cùng “Thái tử” cũng không nhớ, trên khuôn mặt tuấntú đều là tuyết trắng, cánh môi cũng trắng bệch.
Thanh niên nhìn quần áo đương nhiên hiểu đối phương là Hoàng đế,không nói nhiều, càng không hành lễ, nện từng bước nhanh không chớp mắttới trước mặt, nhìn kỹ đầu Cố Khâm Thiên: “Trúng độc?”
Cố Song Huyền ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tram-muon-thi-tam/1521016/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.