'' Dừng lại một chút. Dù có níu kéo trái tim, anh vẫn chỉ nghĩ đến em. Từ đầu đến cuối cũng chỉ có duy nhất em.'' ~ No Matter What~ Seo In Guk~ Master's Sun Ost~ ---------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~ Hai mươi năm về trước. '' Ông chủ Hứa, Hứa phu nhân, các người vẫn sống tốt khỏe mạnh nhỉ? À, còn có thằng nhóc Hứa Phàm nữa, mày không nhớ chú hả ? Khà khà, cuối cùng các người cũng có ngày này!'' Nam nhân lạnh lẽo cười man dại đứng trên nắp xe ô tô đã bị đâm nát, bên trong là một nhà ba người bị thương rất nặng, hai người lớn ngồi ở trên mặt máu chảy loang lổ, chân của bọn họ đều đã bị kẹt chặt vào phần đầu của chiếc ô tô, ánh mắt trăng trối nhìn về trước , trên mặt chỉ là đau đớn cùng hoảng sợ tột độ. Phía sau, thiếu niên tầm mười một mười hai tuổi máu chảy từ trên đỉnh đầu xuống, ánh mắt đã mơ hồ gần như sắp ngất đi, chỉ nghe tiếng thì thào yếu ớt. '' Phàm, mau chạy đi con.. chạy!'' Hứa phu nhân thừa lúc tên ác nhân còn mải luyên thuyên, cánh tay đầy máu vòng ra đẩy đẩy đùi con trai. Hứa Phàm yếu ớt đưa tay ra cầm lấy bàn tay mẹ, lắc lắc đầu, khóe mắt rỉ ra giọt nước mắt, lại bị máu tươi nhuộm đỏ. '' A ha, Hứa phu nhân, em có chuyện gì với thằng nhóc kia vậy?'' Thanh âm nam nhân rùng rợn như cõi âm truyền về, hắn liếc con mắt trắng dã về phía Hứa Phàm. '' Mày với ba mày, tao sẽ xử chúng mày sau! Còn bây giờ để tao nói chuyện với người tao yêu đã, phải không Hứa phu nhân?'' '' Xin anh, xin hãy để cho thằng bé được sống.. nó không có tội... chúng tôi chịu chết.. cầu xin anh!'' Thanh âm nữ nhân yếu ớt vang lên, bà đưa hai tay lên cầu xin, máu chảy càng lúc càng nhiều, tiếng cười man dại lại vang lên. '' Ha ha ha, thằng khốn kiếp đó mà không có tội thì ai có tội hả em? Là anh hả, giá như lúc đó em chiều anh một chút thì sự việc đã không đến thế này đâu, cái gì mà em mách lại với tên già này, bỏ anh vào tù, em có biết trong tù anh được đối đãi sung sướng thế nào không : cơm thừa canh cặn, thứ cơm cho chó ăn đấy, rồi sao nữa nhỉ... Thằng khốn kia, đứng lại!'' Tên ác nhân hốt hoảng nhìn theo thân ảnh thiếu niên chạy vụt đi, hắn hét lên rồi toan chạy đuổi theo, tức thì gấu áo khoác đen của hắn bị nắm chặt, Hứa tổng trăng trối nắm chặt lấy áo hắn, hòng kéo dài thời gian để Hứa Phàm chạy trốn. Hứa phu nhân cũng vươn người sang giúp chồng, tên ác nhân cười khẩy, lấy trong túi áo ra một con dao sắc ngọn, đâm từng nhát từng nhát xuống ngực cùng mặt Hứa tổng, máu ông phun ra như suối, nhưng bàn tay, vẫn nắm chặt lấy áo hắn không buông. Hắn sung sướng đến điên người lắng nghe tiếng khóc thê thảm của Hứa phu nhân, phụ nữ thì dễ xử lí thôi, Hứa tổng tắt thở, bàn tay buông sõng xuống, nam nhân ma quỷ cười như điên dại bước sang bên kia, tay cầm lấy cổ họng của Hứa phu nhân, nhàn nhạt lên tiếng. '' Em à, em đã sai khi không chọn anh rồi, dù thằng nhóc kia có chạy thoát, em nghĩ nó có thể sống yên ổn không? Tạm biệt em, người anh yêu!'' Hắn phập một nhát, cổ họng bà máu chảy như ống nước bị vỡ, Hứa phu nhân nhìn hắn trừng trừng, chết không nhắm mắt. Hứa Phàm dốc hết sức lực cuối cùng chạy đi tìm người cứu, chạy mãi, chạy đến khi hắn tưởng chừng mình đã ngất đi, chân vẫn không ngừng chà xát trên mặt đất lạnh lẽo, ba, mẹ... đợi con..! '' Hự, ba.. mẹ!'' Thanh âm nam nhân thảng thốt vang lên giữa đêm khuya, mồ hôi trên trán hắn một tầng lại một tầng ướt đẫm. Trình Phàm không biết đã bao nhiêu lần mơ giấc mơ khủng khiếp đó, tất cả như tái hiện một cách chân thực trước mặt hắn, hoàn toàn không phải là ảo giác, chỉ vì đã trải qua, nên dù có cố gắng như thế nào đi nữa, nước mắt vẫn không ngăn được khẽ rơi xuống. '' Ba ba ngoan, bảo bảo sẽ bảo vệ ba ba, mẹ Tiểu nhi cũng sẽ bảo vệ ba ba, nào, ba ba đừng khóc, bảo bảo sẽ buồn đó.'' Thanh âm nữ nhân ôn nhu quấn quít bên vành tai hắn, làn da mềm mại cứ thế áp vào, Trình Mạt vòng tay qua ôm lấy chồng, để anh bình tĩnh trong ngực mình, đã không mơ thấy ác mộng một thời gian dài rồi, sao hôm nay lại thành ra thế này rồi? Một lúc sau, nam nhân trong ngực đã bình tĩnh trở lại, Trình Phàm đảo ngược vị trí, để cô yên ổn nằm trên người hắn, bàn tay thô ráp khẽ vuốt mái tóc mềm mượt '' Xin lỗi đã làm cho nàng sợ, chỉ vì ...'' nam nhân ngập ngừng, hắn sợ hãi điều gì chăng? Hay là.. '' Hắn được ra tù rồi phải không? '' Nam nhân có chút ngạc nhiên, nhưng rồi hắn lại im lặng gật đầu, hắn vòng tay qua eo cô, khẽ xoa bụng lớn. '' Trước kia ta từng đi chinh chiến khắp nơi, từng thấy không ít những cảnh giết chóc, đổ máu, nhưng đứng trước phụ mẫu của mình, ta hận không thể băm tên khốn đó ra hàng trăm mảnh! '' Đáy mắt nam nhân hiện ra nỗi ưu thương khó tả. '' Em biết, em biết rồi, ba Phàm đừng bận tâm , kẻ như hắn sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta nữa, được không anh ?'' Trình Mạt nắm lấy tay chồng, mười ngón tay lồng chặt vào nhau. '' Được!'' Thanh âm nam nhân vừa chắc chắn lại ôn nhu khó cưỡng. '' Tiểu nhi, nàng nói xem, làm sao mà nàng có thể mua chuộc ông bác sĩ hay vậy? Kể ra nàng không nên làm bác sĩ quân y đâu, nàng phải làm diễn viên mới đúng, quả thực hôm đó ta sợ đến mức muốn chết ngay tại chỗ luôn đó!'' Nam nhân bật cười, hắn quả thật đã bó tay với cô vợ lắm chiêu này rồi. '' Em cũng chẳng hiểu luôn, đáng lẽ không nên đi theo anh vào quân đội, đáng lẽ không nên giả chết, nhưng mà em yêu anh quá, vậy phải làm thế nào đây?'' Nữ nhân tinh nghịch vẽ từng vòng từng vòng bằng ngón tay trước ngực hắn, hại nam nhân phải buộc mình kìm chế dữ dội, vợ anh quân nhân đang mang thai bảo bảo, anh quân nhân không được làm bậy, Trình Phàm lẩm nhẩm trong miệng. '' Trình thiếu úy, nàng ăn nói rất không chuẩn mực, nhưng mà ta cũng yêu nàng, hết!'' Gian phòng ngập tràn tiếng cười, một nhà ba người, mãi mãi không rời xa. -------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~ '' Thằng khốn, nếu mày dám đụng đến một sợi tóc của cô ấy.. Nếu mày dám, tao sẽ không tha cho mày..!'' Thanh âm nam nhân rắn chắc giận dữ truyền đến, Trình Phàm cố gắng giữ bình tĩnh, toàn thể người trong đội đặc công cùng cảnh sát đứng im lắng nghe cuộc điện thoại từ tên ác nhân đã bắt cóc thiếu úy Trình Mạt của đội quân y, cô còn đang mang thai chín tháng, hơn nữa, cô chính là phu nhân của Trình trung tá, chỉ huy cấp cao của phòng hóa đoàn. Tiếng cười man dại bên kia truyền đến '' Hứa Phàm, à không.. bây giờ phải gọi mày là Trình trung tá mới đúng chứ! Khà khà, không ngờ hai mươi năm trước mày thoát chết, bây giờ, vợ mày, cả con của mày nữa chứ, lại rơi vào tay tao! Khà khà, yên tâm, mày không phải lo, tao rất biết thương hoa tiếc ngọc, nữ nhân xinh đẹp như thế này, giống mẹ mày ngày xưa lắm!'' Trình Phàm mất kiên nhẫn, hắn lạnh giọng '' Mày nói đi, muốn gì ?'' '' Tao muốn gì hả? Tao muốn vợ mày, được không? Thôi đùa mày, cả nhà mày nợ tao, chứ nữ nhân xinh đẹp kia có liên quan gì đâu, à lại quên nữa rồi, đứa con trong bụng cô ta không phải của mày sao? '' Bên kia, đội thông tin đã bắt được tọa độ của đối tượng, họ giơ tay muốn hắn hòa hoãn thêm nữa để bắt được vị trí chính xác của đối phương. '' Đừng. đụng. vào. vợ. con. tao!'' Trình Phàm gật đầu, chỉ cần biết được tọa độ chính xác, hắn nhất định sẽ cứu được Tiểu nhi, sẽ không sao, nhất định là thế, tất cả là lỗi của hắn, nếu như lúc sáng trở về nhà đón cô, nếu như... Tâm Trình Phàm nóng như lửa đốt. '' Ok, mày cứ làm như tao bảo đi, một thân một mình đến đây, tao đảm bảo sẽ không đụng vào một sợi tóc của vợ con mày, nếu để tao biết mày phái cả cái quân đội nhảm nhí của mày đi theo, đừng nói là vợ mày, cả con mày cũng sẽ đi theo ba mẹ mày luôn đấy, nghe không Trình trung tá?'' tên ác nhân cười khẩy, đoạn đưa điện thoại qua. '' Nghe đi, để xác định vợ con mày vẫn an toàn!'' '' Anh, em và con vẫn ổn, đừng lo!'' Thanh âm nữ nhân kiên cường vang lên, có chút khàn khàn, Trình Mạt quả thực không xác định rõ đây là nơi nào, chỉ biết hình như là một cái nhà kho bỏ hoang, mà người kia, trong trí tưởng của cô, ghê rợn và kinh tởm đúng như vậy, ở hắn có cái gì đó khiến người đối diện phải rùng mình khiếp sợ. Tuy nhiên bụng cô lại nhảy lên mấy cái, phải rồi, có bảo bảo, có anh, cô nhất định sẽ kiên cường. '' Nàng không sao chứ? Đợi ta, ta đến cứu nàng, nhất định phải đợi ta đến cứu nàng nhé!'' Trình Phàm cố gắng bình tĩnh hết mức có thể, nhưng chỉ cần đụng đến vợ con hắn, hắn liền có thể biến thành thú dữ bất cứ lúc nào. '' Em biết rồi, con cũng nghe rồi, nhất định đợi ba ba tới!'' '' Mày nghe chưa! Tao đâu có nói sai, tao đợi mày ở đây đó, nhanh tới đi Trình trung tá!'' Tên ác nhân lại cười vang, tiếng vọng lại, khả năng là một nơi nào đó rộng lớn, vì tiếng vọng này chỉ có thể ở những nơi ít chướng ngại vật. '' Tao mong mày sẽ giữ lời hứa!'' Trình Phàm gác máy, tất cả quân đội đã nghe lệnh, vị trí tọa độ cũng đã xác định, sẵn sàng giải cứu con tin. Bên đội thông tin đã cài được phần mềm Trojan vào điện thoại của đối tượng, cho phép điều chỉnh toàn bộ thao tác của hắn. Trình Phàm mặc áo chống đạn, đeo súng vào hai bên, đặt tai nghe siêu vi đã được kết nối, lên xe đến điểm hẹn. ------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~ '' Trình phu nhân, cô nói xem, Trình trung tá sẽ đến đón mẹ con cô trở về an toàn chứ?'' Nam nhân lạnh lẽo ngồi lau súng, quanh người hắn rất nhiều súng, đủ thể loại, cũng như gương mặt hắn, sẹo dài ngắn đủ cả, có lẽ trong tù cũng chính là khoảng thời gian kinh hoàng của hắn. '' Có thể là có, mà cũng có thể là không.'' Nữ nhân thản nhiên tựa người về phía sau, hai tay bị buộc chặt làm cô mỏi lưng muốn chết, nhưng vì sự nghiệp thoát thân, cô đành chịu đựng vậy. Đừng nói bác sĩ quân y chỉ có cứu người thôi nhé, cô cũng bị huấn luyện ác liệt lắm, mấy cái chiêu thoát thân kia duyệt binh đều dùng tới cả rồi, có điều cô đang mang thai, không dám rứt dây động rừng. '' Cô không có niềm tin sao, cô gái xinh đẹp?'' Đôi con ngươi trắng dã nhìn chăm chằm vào bụng lớn của Trình Mạt, làm cô thoáng rùng mình. '' Không phải, niềm tin của tôi rất vững chắc, tôi tin nhất định một nhà ba người chúng tôi sẽ đoàn tụ, sống hay chết, vốn dĩ đã được ông trời định đặt, chỉ cần không cô đơn là được!'' Trình Mạt nhìn sang bên kia, phát hiện có một chai thủy tinh rỗng, nếu như đập nó lấy mảnh chai cắt được dây, trong tình huống này, Trình Mạt phát hiện mình sinh ra để làm quân nhân, chính xác là thế rồi! '' Rất có chí khí, vậy Trình thiếu úy, cô nói xem, muốn giết chết bào thai chín tháng tuổi trong bụng mẹ dùng cách gì là khả thi nhất vậy, theo tôi biết, cô là bác sĩ quân y, có đúng không nhỉ?'' Hắn lại cười, nụ cười man dại ghê rợn. '' Tôi mong y học thế giới sẽ phát triển để trả lời câu hỏi của ông, xin lỗi, thú thực tôi không thể trả lời được !'' Trình Mạt mỉm cười, ánh mắt lãnh đạm nhìn thẳng người đối diện, không chút run sợ. '' Được thôi, đợi đến khi Trình trung tá đến, coi như thỏa mãn ước mong đoàn tụ dưới suối vàng của cô vậy!'' Nam nhân lạnh lẽo giắt súng vào hai bên, đi ra ngoài nhà kho. Bên trong chỉ còn thân ảnh thai phụ khổ sở loay hoay dịch chuyển cái ghế về phía chai thủy tinh mỏng, cô thúc ghế một phát, chai thủy tinh liền tách ra một ít, Trình Mạt dùng hết sức bình sinh thúc một cái nữa, tức thì vô số mảnh vỡ văng ra, rất may không để lại tiếng động lớn, có điều, bắp chân cô bị một mảnh bắn vào, máu chảy ra, khuất sau lớp tất màu đen, rát lắm. Trình Mạt giấu được một mảnh vỡ sau bàn tay, thủy tinh đâm vào khiến làn da trắng nõn xước đỏ cả lên, tuy nhiên cô vẫn cố gắng dịch người về vị trí cũ, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, may quá, vừa lúc tên ác nhân bước vào, hắn nhìn cô một lúc rồi lại quay ra ngoài. '' Ngoan, bảo bảo phải ngoan nhé, để mẹ thoát ra rồi ba ba đến đưa hai mẹ con chúng mình về!'' Có tác dụng rồi, có tác dụng rồi, dây trói đã được Trình Mạt cắt đứt, nữ nhân mắt nhìn ra phía bên kia, rất may hai bên đều có cửa, có điều.. Đến lúc cô phát hiện ra điểm lạ, anh em quân binh nhà mình vẫn nhanh tay thật, nhìn kìa nhìn kìa, thị lực của cô rất tốt, đội đặc công ,bắn tỉa đã vào vị trí cả rồi, đến từ bao giờ thế, bọn trung sĩ nhất đểu cáng, để về cô cho chúng biết tay! -----------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~ Nam nhân cao cao tại thượng bước vào, trên người anh là bộ quân phục nhàu nhĩ, thần thái căng thẳng tột độ, ánh mắt chung quy lại vẫn chỉ nhìn mỗi cô, Trình Mạt gật đầu, thì thầm '' Báo cáo vẫn ổn, báo cáo hết!'' Tên ác nhân cười khà khà đứng cạnh sau Trình Mạt, súng đã được lên nòng sẵn để ngay ở đầu cô, thế mà Trình Mạt vẫn rất tự nhiên, một chút sợ hãi cũng không có, thỉnh thoáng bé con trong bụng lại đạp mạnh, cô dùng ánh mắt liên lạc với các anh em quân binh đang ẩn nấp thay chỉ huy trưởng đứng ở kia. '' Trình trung tá, mày cũng biết giữ lời đấy chứ, giờ thì bước lên , thả hết vũ khí trong người xuống, đẩy về phía tao đi!'' Hắn cười như điên dại, nòng súng dí mạnh vào đầu Trình Mạt, cô buột miệng a một tiếng, lập tức anh rút súng ra. '' Đừng làm cô ấy đau!'' Trình Phàm chĩa mũi súng về phía hắn ta, ánh mắt anh, từ trước đến giờ, Trình Mạt mới thấy, gấp gáp đến vậy. '' Được rồi, tao đâu có làm gì cô ta, mày cứ làm theo lời tao bảo đi! '' '' Báo cáo chỉ huy, đối tượng đã vào tầm ngắm, xin lệnh triển khai bắn tỉa, xin lệnh triển khai bắn tỉa!'' Trình Phàm cúi xuống thì thầm '' Chưa được, đợi lệnh đúng ba phút nữa!'' Nương tử của hắn chính là rất thông minh, sớm đã tìm cách thoát thân rồi, nhìn lên đống mảnh thủy tinh ở kia, chỉ có tên biến thái ngu ngốc trước mặt mới không nghi ngờ nổi. Trình Phàm thả từng cây súng trong người xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi mẹ con cô, mà tên ác nhân, thấy súng mắt hắn như mờ đi, hoàn toàn không chú ý đến cục diện trước mắt nữa. Trình Mạt nhìn lên trên, gật đầu một cái, toàn thể quân binh bắn tỉa chính xác nhận được lệnh. '' Trình thiếu úy triển khai lệnh bắn tỉa, vào vị trí! 1.2.!'' Trình Mạt đưa tay lên mạnh mẽ gạt đi đầu súng đang chĩa thẳng vào đầu mình, tức thì tên ác nhân bị cướp cò, viên đạn bay sượt qua đầu cô, Trình Mạt nhanh như cắt ném một đống cát cô thủ trong tay từ trước vào mắt hắn, tức thì tên ác nhân che mặt đau đớn. Cô đứng dậy chạy về phía anh, không may, thai phụ ngồi lâu quá thì bị chuột rút, cô muốn ngã xuống, tức thì rơi vào một vòng ôm ấm áp quen thuộc, ơn trời! Ba bảo bảo đây rồi! Trình Phàm lập tức xoay người lại, che cho cô, còn tên ác nhân, mắt nhắm tít, xả súng liên hoàn, hòng bắn trúng hai vợ chồng Trình Phàm. Đoàng! Đoàng ! Đoàng! Ba tiếng súng vang lên giữa khung cảnh hỗn loạn, nam nhân đứng kia miệng phun ra một ngụm máu lớn, thân thể bị đạn xuyên qua lảo đảo như muốn ngã xuống, bàn tay vẫn cầm chắc súng, giật giật khẽ đưa lên nhắm vào lưng Trình Phàm, tức thì anh quay lại, bắn liên tục ba phát vào ngực hắn, tên ác nhân ngã vật xuống, máu chảy thành vũng lớn. Trình Mạt không dám nhìn, đang mang thai bảo bảo, cô không muốn cảnh giết chóc trước mắt ám ảnh, liền áp mặt vào lồng ngực anh, mới phát hiện ra anh chồng cô biết nghe lời hơn rồi, không quên mặc áo chống đạn nữa. Đội đặc công cùng cảnh sát lập tức ùa vào, đội đặc nhiệm cũng đu dây từ trên cao xuống, tất cả đều xếp thành hai hàng đợi lệnh. Trình Mạt không biết do vui quá hay sợ quá mà nước mắt cứ thế chảy ra, cô nép trong lòng anh không thò mặt ra ngoài, đường đường là thiếu úy, cô cũng có lòng tự tôn cao lắm chứ. Trình Phàm bế cô lên, khẽ thơm trán nhỏ. '' Toàn đội, đằng sau, quay!'' Khẩu lệnh nam nhân vang lên, đám trung sĩ không ai bảo ai cũng tủm tỉm cười rồi đồng loạt quay ra sau, biết chị dâu ngại, nhưng bọn họ đâu biết được rằng, cuộc đời đi khám bệnh sau này của bọn họ sẽ rất thê thảm. =.= '' Nàng giỏi lắm, không sao rồi, ngoan, không sao rồi.'' Trình Phàm bế vợ ra xe, một chút cũng không chú ý đến kẻ đã chết kia nữa, nợ nần giữa anh và hắn, đã trả hết rồi, từ nay về sau, không còn gì để nói đến. Đột nhiên Trình Mạt mặt trắng bệch, hô hấp khó khăn, giật cổ áo chồng lia lịa, lắp bắp, tay không ngừng ấn bụng, theo kinh nghiệm làm bác sĩ của cô, thiên a, đến giờ sinh rồi '' Sao vậy nàng? Sao? Nàng thấy khó chịu ở đâu à? '' Trình Phàm hoảng hốt đặt cô xuống ghế trước của ô tô, ngồi xổm xuống quan sát. '' Trình trung tá... tôi.. nghĩ... Tiểu Phàm Phàm muốn ra đời rồi.. báo cáo hết!'' Cô vừa nói vừa kéo tóc anh, dưới chân cô là vũng nước đang từ từ lớn dần, mà Trình trung tá, ngây ngốc thần hồn bay đi đâu cả rồi. Hắn bình tĩnh lại, nhưng mà bình tĩnh như hắn thì thà bất bình tĩnh còn hơn, nam nhân vò đầu bứt tai đi đi lại lại như kẻ điên '' Vợ sắp sinh, phải làm gì, đồ em bé : không có, đồ cho bà mẹ sau sinh: không có, phích nước ấm: không có..'' '' Điên vừa thôi, đưa em đi bệnh viện!'' Trình Mạt hét toáng lên, tức thì anh quân nhân thanh tỉnh, nhảy vội lên xe khởi động đến bệnh viện gần nhất. Hóa ra chị quân y đúng thật, đúng là Tiểu Phàm Phàm thật, nhưng mà Tiểu Phàm Phàm làm chị quân y đau lâu đến vậy, anh quân nhân không thèm chơi với Tiểu Phàm Phàm, vì thế, một nhà ba người sau này đã diễn ra một cuộc tranh giành vô cùng khốc liệt, con trai giành vợ của bố, mà ông bố, như thế nào đó kinh nghiệm và chiến thuật hay hơn hẳn, luôn luôn giành chiến thắng. Trình Mạt chép miệng lắc đầu, rồi lại cười tươi, cô có hạnh phúc rồi, kiếp này, có anh, có con, cô có tất cả! Hóa ra trên thế giới cũng tồn tại điều kì diệu đến như thế, đó là tìm được một người yêu mình thật lòng, mà mình, cũng yêu người đó thiên trường địa cửu! ~ Báo cáo coup Tiểu Phàm hết, báo cáo hết!~ =)))))))) ----------------------------------------------------Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~ Lời của au : tê mông, tê tay, au tê tất cả rồi :))) , cấm em nào bảo au mê hậu duệ mặt trời đấy, cái này là vì ba má au là quân nhân cả nhé ( ông trung tá bà thiếu tá ạ :) ) , có nhiều kinh nghiệm trong quân đội hay lắm nè, hihi^^, chúc các bạn đọc truyện zui zẻ! Au lạ đời lắm, cầu còm men cầu còm men
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]