Bùi Anh mệt mỏi, lúc trước ở Dưỡng Đức Điện hầu bệnh nhiều ngày, mới vừa rồi lại phải diễn một hồi tuồng. Cho tới canh giờ này, đôi mắt của y có chút không mở ra được.
Những người còn lại trong Dưỡng Đức Điện cũng đều mỏi mệt không chịu nổi, mấy lão đại thần lớn tuổi chút đều phải dựa vào đồng liêu bên cạnh nâng đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng vững vàng.
Bùi Anh xoa xoa chóp mũi, thanh âm có chút tắt tiếng: " Cũng đã trễ thế này, các vị ái khanh trên đường hồi phủ nhớ phải cẩn thận một chút, ta phái thủ vệ đưa các vị trở về. Những gì ta đã nói đêm nay, các vị vẫn nên suy nghĩ kỹ lưỡng mới tốt."
Lời này của y bên ngoài nói là hộ tống, kỳ thật so với giam giữ có cái gì khác biệt?
Người trong Dưỡng Đức Điện dần dần vơi đi, chỉ còn lại một mình Yến Vân Đình, Tống An cực kì có mắt nhìn, bảo cung nhân còn lại cùng lui xuống.
Yến Vân Đình nhấc chân tiến lên, rũ mắt lẳng lặng nhìn Bùi Anh, trên mặt không nhìn ra là đang giận hay đang vui: " Vì sao không nói cho ta ngươi mang thai?"
Bùi Anh dựa vào ghế tựa nghỉ ngơi, tay nhẹ nhàng để trên bụng nhỏ, từng đốt ngón tay tinh tế thon dài, sau một lúc mới khẽ mở miệng: " Ta sợ nói ra, ngươi sẽ trách ta."
Y thoáng mở mắt, Yến Vân Đình nhìn y liền ngẩn người trong chốc lát. Làn da Bùi Anh tuyết trắng, khóe mắt lại đỏ hoe, ẩn ẩn còn có một chút nước.
Bùi Anh ngồi dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tien-trieu/1065960/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.