Lĩnh Nam vương đền tội, hiện giờ trong kinh này, thật sự là chỉ còn có một mình Bùi Anh có thể định đoạt mọi chuyện.
Trong điện các vị triều thần giương mắt nhìn nhau, ai cũng không dám lên tiếng.
Bùi Anh nhắm mắt dựa lên tay vịn, trong điện tựa hồ như có chút mùi máu tươi nồng đậm, chân mày y vẫn luôn nhíu lại, năm ngón tay cũng gác ở trên bụng nhỏ như có như không mà xoa ấn.
Tống An ném một cái nhìn cho cung nhân bên cạnh. Bất quá trong nháy mắt, vết máu trong điện đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cửa sổ nhỏ phía tây cũng được nhấc lên, lư hương tỏa ra mùi Tô Hợp hương nhàn nhạt, Tống An cũng đúng lúc bưng lên một chén trà xanh cho Bùi Anh.
Bùi Anh tiếp nhận chung trà. Lúc nhấc nắp trà lên khẽ chạm vào thành tách trà vài cái, nhân lúc người khác không để ý mà liếc nhìn Yến Vân Đình trao đổi một ánh mắt không cần nói cũng hiểu rõ, Yến Vân Đình gần như không thể phát hiện mà khẽ gật đầu.
Vân Huy tướng quân Yến Vân Đình ở trước triều thần, ôm quyền quỳ một gối xuống đất, cúi đầu trầm giọng nói: "Hiện giờ bệ hạ băng thệ, Lĩnh Nam vương mưu đồ gây rối đã đền tội. Trong triều đình bây giờ, không ai có thể gánh nổi trọng trách thiên tử. Trong bụng điện hạ chính là long tự, đó là quân chủ ngày sau của Đại Trần, nước không thể một ngày không vua, thần cả gan đề nghị, thỉnh điện hạ buông rèm nhiếp chính, cho đến khi hoàng tử giáng sinh."
"Vớ vẩn!"
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tien-trieu/1065959/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.