Chương trước
Chương sau
Tô gia là gia tộc nức danh tại thành Cô Tô, tiểu công tử Tô gia cũng là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh.

Năm mười hai tuổi, trong yến hội văn nhân Giang Nam hiến một khúc kinh diễm, danh tiếng Tô nhị công tử từ đó truyền khắp đất Giang Nam.

Tô nhị công tử chính là tình nhân trong mộng của tất cả nữ tử Giang Nam.

Cho tới một ngày, quan binh đạp cửa Tô gia, cướp đi tất cả tiền tài, Tô gia ngoại trừ nhị công tử và tỷ tỷ đã xuất giá, không một ai may mắn sống sót, tất cả đều chết trong tai họa ấy.

Tội danh là, chứa chấp phạm nhân bỏ trốn.

Cho dù sau này quan viên Cô Tô đã giúp Tô gia rửa sạch hàm oan, nhưng người đã chết thì không thể sống lại được nữa.

Gia tài của Tô gia cũng tan sạch trong một sớm một chiều, Tô nhị công tử khi xưa vung tiền như rác, bây giờ chỉ có thể sống dựa vào tỷ tỷ và tỷ phu.

Nhưng về sau, ngay đến tỷ tỷ cũng mất.

Xa cách nhiều năm, Tô Như Hội về tới thành Cô Tô, Tô phủ năm xưa đã tan hoang.

Bảng tên thiếp vàng treo lỏng lẻo trước cửa, mặt trên phủ một tầng bụi dày, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Tô Như Hội đẩy ra cánh cửa lớn nặng nề, cánh cửa lâu năm không tu sửa phát ra tiếng kẽo kẹt thật lớn, xạt trên mặt đất, gợn lên từng trận bụi bặm.

Từng hại bụi li ti trôi nổi dưới ánh mặt trời, nhiễm lên vài phần lạnh lẽo thê lương.

Tô Như Hội thả chậm cước bộ bước vào, đình đài lầu các đã cũ nát lắm rồi, cả Tô phủ cũng không còn là dáng vẻ như khi hắn còn niên thiếu.

Mà người ghi nhớ hết thảy, cũng chỉ có mình hắn.

Trong từ đường Tô phủ đặt bài vị của tổ tiên cha mẹ, Tô Như Hội quỳ trên đệm bồ đoàn, im lặng nhìn căn phòng lạnh tanh u ám, nước mắt chậm rãi rơi xuống.

Thư viện Vấn Tâm là thư viện nổi tiếng tại Giang Nam, viện trưởng nơi đây cũng là bạn lâu năm với Tô gia, khi còn nhỏ Tô Như Hội thường xuyên gặp ông, còn gọi ông một tiếng thúc thúc.

Trở lại Giang Nam, Tô Như Hội không có chỗ nào để đi, bèn đến thăm vị thúc thúc này.

Viện trưởng râu tóc hoa râm nhìn thấy hắn, trên mặt mang chút thần sắc phức tạp.

Vốn dĩ không nên như vậy.

Văn An hầu Tô Như Hội hồi hương, là một người bạn cũ, ông nên vui mừng mới phải, thế nhưng ông chỉ khe khẽ thở dài.

Hỏi: “Ngươi còn nhớ Tinh Tinh không?”

Đó là con gái viện trưởng.

Tô Như Hội sửng sốt.

Hắn đương nhiên vẫn còn nhớ.

Nàng là vị hôn thê của hắn, hai người đã sớm có hôn ước, về sau Tô gia sa sút, hắn đã tự mình đến đây, hủy bỏ hôn ước, cuối cùng lưu lạc tha hương, không trở về nữa.

“Nó vẫn luôn đợi ngươi trở về.”



Tô Như Hội im lặng suốt nửa ngày.

Hắn tự lẩm bẩm: “Ta có gì tốt để nàng phải đợi?”

Hắn đã sớm từ hôn rồi không phải sao? Kẻ nghèo hèn Tô Như Hội, sao xứng với thiên kim tiểu thư? Tinh Tinh nên gả cho người khác mới phải.

“Ta đã tìm cho nó rất nhiều công tử thế gia, nhưng nó vẫn một lòng nhớ nhung ngươi.” Viện trưởng thở dài, giọng nói trầm ngâm kéo dài, “Ta cho rằng ngươi đã chết, bao nhiêu năm qua đi, tới tận ngày đó khi bệ hạ phong tước cho Văn An hầu Tô Như Hội, ta mới biết đó là ngươi.”

Nhưng điều khiến viện trưởng cảm thấy khổ sở chính là, Tô nhị công tử khí phách hăng hái năm xưa, vốn chỉ là một công tử yếu ớt trói gà không chặt.

Về sau xông pha chiến trường, trở thành một võ tướng.

Giang Nam mây khói hãy còn, nhân gian đã không còn thấy Tô nhị lang.

Khi Tô Như Hội rời Giang Nam, giới văn nhân liền bắt đầu xướng truyền câu nói này.

Ai mà ngờ nhị công tử Tô gia phong lưu thanh cao, ý nhị bất phàm, trong nháy mắt đã thay đổi.

Đúng là nhân gian đã không còn thấy Tô nhị lang.

Tô Như Hội trở về, đã không còn là Tô Như Hội năm xưa nữa.

Văn nhân mặc khách Giang Nam không thể tìm lại tài tử năm xưa một cái quay đầu cũng đủ làm kinh động cả thành Cô Tô.

Viện trưởng hỏi: “Ngươi hồi hương, dự định làm gì?”

Ông hỏi vậy nhưng không mong nhận được câu trả lời.

Văn An hầu thanh danh hiển hách, là một trong hai hầu gia của triều đình, còn là người thân của hoàng hậu nương nương, trở về Giang Nam, hắn chính là người tôn quý nhất nơi đây.

Hắn còn cần làm cái gì.

Viện trưởng không tin, một nam nhân lăn lộn trong thế tục nhiều năm, trèo lên địa vị cao quý hiển hách, người như vậy còn có thể viết ra những lời thơ được tán tụng như thuở thiếu thời.

Người như vậy, nên giống như những cường hào thân sĩ vô đức, ngồi trên đống vàng, hoang phí vô độ, rượu thịt đề huề.

Tô Như Hội đáp: “Làm gì? Tìm một thôn nhỏ, dựng một căn nhà, kết thúc nửa đời còn lại, chứ còn có thể thế nào?”

Hắn khẽ thở dài: “Nếu còn muốn làm gì, nếu ta còn muốn làm gì khác, cần gì phải trở lại, ở kinh thành phồn hoa nào nhiệt, ta lại phú quý bậc nhất, chẳng lẽ còn cố ý về Giang Nam ỷ lớn hiếp nhỏ.”

Chỉ là quá mệt mỏi mà thôi.

Sống thật sự rất mệt mỏi, mỗi ngày nhắm mắt mở mắt, đều không biết bản thân nên làm gì, như bình thường giải quyết công vụ, sau đó lại rơi vào mù mịt.

Ngay cả Tần Ninh, người thân của hắn, cũng không thể thấu hiểu được cảm giác mông lung bất lực của hắn.

Viện trưởng sửng sốt.

Không biết nói gì.

Cho nên rất nhiều lúc, ông luôn tự thấy bản thân không bằng Tô Như Hội.




Một người nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, mới có thể mệt mỏi bất kham đến vậy, không như bọn họ, tồn tại một cách tầm thường.

Còn tự cảm thấy mỗi ngày trôi qua vô cùng phong phú.

Tô Như Hội ngồi đó hồi lâu, chợt hỏi: “Tinh Tinh đang ở đâu?”

“Ngươi còn hỏi tới nó làm gì?” Viện trưởng nói, “Chuyện tới nước này, ta cũng muốn để ngươi và Tinh Tinh bên nhau, làm một hương thôn nông phụ.”

“Nếu muốn lấy nàng về, tất nhiên ta sẽ không như vậy.” Tô Như Hội cúi đầu nhìn tay mình, “Ta chỉ muốn biết, liệu trên đời này có còn ai có thể khiến ta không còn thống khổ nữa hay không.”

Tô Như Hội cảm thấy bản thân sống trên đời thực sự không có gì vui vẻ, không có ai đáng để hắn quan tâm, cũng chẳng có thứ gì khiến hắn yêu thích.

Gặp được mẫu tử Tần Ninh, trong lòng hắn mới có chút nhiệt huyết, thấy bọn họ sống tốt, dần dần cũng không còn cảm thấy gì nữa.

Có lẽ, hắn cần một người, tất cả của người đó, đều cần hắn.

Cuộc sống như vậy, có phải mới có giá trị.

Tô Như Hội còn nhớ, năm đó hắn bên Tinh Tinh, hai người thời niên thiếu chính là quãng thời gian tốt đẹp nhất không thể bị nhiễm bẩn kể cả trong quãng đời bấp bênh của hắn.

Có lẽ, bao năm nay, nữ tử ấy mới chính là cứu rỗi của hắn.

Viện trưởng trầm tư một lúc, thở dài: “Tây Sơn, am Kính Âm.”

Năm xưa Tinh Tinh không muốn gả đi, bèn vấn tóc lên am đường trên núi, có nhà viện trưởng chiếu cố, nàng vẫn sống cuộc sống của thiên kim tiểu thư, chỉ là không tiện ở lại nhà.

Tô Như Hội cảm ơn, sau đó cưỡi ngựa lên núi.

Trong rừng sâu có một am ni cô u tĩnh, trước am có một con suối nhỏ.

Trước con suối có một người đang đứng.

Sa y đạm bạc, mang một loại cảm giác thanh lãnh cô liêu.

Tô Như Hội dừng bước, đứng từ xa nhìn bóng người kia.

Xa cách nhiều năm, hắn vừa nhìn vẫn có thể nhận ra, người yêu thời niên thiếu, hiện tại vẫn là bộ dáng như vậy.

Hắn khẽ gọi: “Tinh Tinh...”

Lời vừa thốt ra, khóe mắt liền thấy ươn ướt.

Nữ tử mặc y phục đơn bạc quay đầu lại.

Bao năm xa cách, Tô Như Hội tựa hồ như thấy lại thiếu nữ áo hồng nâng váy chạy về phía mình.

Hồi ức đã lãng quên trong dòng chảy thời gian, trong nháy mắt cuồn cuộn trào như thác.

Sau bao năm xa cách, hai người một lần nữa đối diện nhìn nhau.

Trên mặt Tô Như Hội, chậm rãi chảy xuống hai hàng lệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.