Càn Nguyên năm thứ năm, mùa thu hoạch vừa qua, khắp nơi đều tràn ngập không khí vui vẻ của một năm bội thu.
Trong cung cũng không ngoại lệ.
Từ sau khi thái tử thành thân, trong cung lại có thêm một chuyện mừng.
Thái tử phi cuối cùng cũng hoài thai rồi.
Tần Ninh ở trong Thừa Càn cung nghe được tin này, ngây người một lúc lâu sau mới vội vội vàng vàng chạy tới Đông cung.
Trong Đông cung tràn ngập không khí mừng vui, trên mặt ai cũng lộ ra nụ cười hân hoan, chủ tử có chuyện mừng, phận làm hạ nhân cũng được sống tốt.
Chu Đồng ở trong tẩm điện, Tiền Chính Hiên nắm tay nàng, nhiều lần mở miệng cũng không biết phải nói gì.
Hiện tại cách thời gian hai người thành thân đã sắp được ba năm, Chu Đồng vẫn chưa có con, bên ngoài rất nhiều người đều đang bàn tán về thái tử và thái tử phi, cũng may bây giờ rốt cục cũng có.
Thực sự đến lúc này, Tiền Chính Hiên mới hiểu, năm xưa khi Tiền Nguyên Hằng hay tin Tần Ninh mang thai muội muội là cảm giác gì, đúng thật là một loại vui sướng không nói nên lời.
Chu Đồng cười nói: “Tốt xấu gì cũng coi như khổ tận cam lai, chàng làm vẻ mặt này làm gì?”
Mấy năm nay tuy người ngoài bàn tán rất nhiều lời lung tung bậy bạ, nhưng nàng vẫn rất vui, bất luận kẻ khác có nói gì, Tiền Chính Hiên vẫn một mực kiên quyết nói với nàng, hắn vĩnh viễn cũng không nạp thiếp.
Hắn đã làm được, dù luôn bị người ta chỉ trích, hắn vẫn cố gắng chống đỡ.
Ngay đến chuyện như vậy cũng không thể khiến hắn lung lay, đây mới là nam nhân nàng có thể tin tưởng giao phó cả đời.
Mặt mày Chu Đồng tràn đầy hạnh phúc, ngón tay khẽ cọ cọ trong lòng bàn tay hắn, mỉm cười nói: “Đợi con chúng ta ra đời, chàng còn như vậy, đến lúc đó lại giống phụ hoàng chàng, bày ra biểu tình phức tạp như vậy.”
Tiền Chính Hiên đáp: “Ta sẽ không ghét bỏ con trai ta đâu, ta là vui quá thôi, Đồng Đồng, ta thật sự rất vui.”
“Ta biết, ta cũng rất vui, đợi con ra đời, nếu là con trai thì để nó theo chàng đọc sách, theo phụ hoàng tập võ, còn nếu là con gái thì để Huỳnh Huỳnh dẫn nó đi chơi.” Chu Đồng ngước đầu tưởng tượng, “Chàng nói có được không?”
“Được, tương lai còn có thể sinh thêm cho nó đệ đệ muội muội, hai đứa lăn qua lộn lại giành đồ chơi, con gái sẽ xinh đẹp giống nàng, con trai thì giống ta.” Tiền Chính Hiên nói, “Đến lúc đó vừa ra đường, người khác nhìn vào liền biết chúng ta là một nhà.”
Tiền Chính Hiên đứng dậy, vén mành lên, Tần Ninh đang từ ngoài bước vào.
Chu Đồng dậy xỏ giày, Tiền Chính Hiên quay lại nói: “Đồng Đồng nàng đừng ngồi dậy, mẹ không để ý đâu.”
“Phải, con cứ ngồi đó.” Tần Ninh tiến vào, “Thái y chẩn mạch cho Đồng Đồng đâu? Gọi hắn tới đây ta hỏi một chút.”
“Nô tỳ đi gọi ngay, nương nương đợi một lát.”
Tần Ninh quay sang nhìn Chu Đồng, cảm thán: “Tốt quá rồi, bổn cung còn nhớ ngày các con thành thân, Đồng Đồng mặc xiêm y đỏ thẫm, bây giờ con cũng đã làm mẹ rồi.”
Chu Đồng đáp: “Con... tạ ơn mẫu hậu bao năm qua vẫn bảo vệ con, nếu không phải...”
Nếu không phải nhờ Tần Ninh đáp ứng thỉnh cầu không nạp thiếp của Tiền Chính Hiên, cho dù ý Tiền Chính Hiên có kiên quyết đến mức nào, cũng ngăn không được muôn vàn lời đồn đãi.
Tần Ninh nói: “Tạ ơn cái gì mà tạ ơn, con là con dâu ta, là người nhà của ta, ta không giúp con chẳng lẽ đi giúp người ngoài, đứa nhỏ ngốc.”
Chu Đồng đáp: “Mẫu hậu, con hiểu ý người, nhưng con vẫn rất cảm kích, có người đứng trước bảo vệ, con mới có thể thoải mái tự do, được mẫu hậu làm mẹ chồng chính là phúc tu ba đời của Chu Đồng.”
“Có Đồng Đồng làm con dâu, cũng là phúc ba đời của ta.” Tần Ninh nói, “Đồng Đồng, con rất tốt, nếu không phải vì con đủ tốt, ta chắc cũng sẽ không quan tâm đâu.”
“Mẹ, mẹ, ca ca, tẩu tử.” Thanh âm bi bô của một cô bé truyền tới, như cục bột lật đật chạy vào, nhìn trái ngó phải, xông vào lồng ngực rắn chắc của ca ca.
“Ca ca, ma ma nói tẩu tử có cháu nhỏ, là bảo bảo còn nhỏ hơn cả con nữa, là thật ạ?” Tiểu công chúa tuy còn nhỏ nhưng khi nói chuyện lại rất rõ ràng mạch lạc.
Tiền Chính Hiên ôm tiểu nha đầu lên vai, cười nói: “Đúng rồi, Huỳnh Huỳnh là cô cô của cháu nhỏ, sau này phải bảo vệ cháu nhỏ, không được bắt nạt cháu nhé.”
Tiểu công chúa bi bô đáp: “Giống như ca ca bảo vệ muội ạ?”
“Phải.” Tần Ninh cười nói, “Huỳnh Huỳnh thích ca ca mà, có muốn cháu nhỏ cũng thích con không.”
“Con muốn, mẹ, con sẽ bảo vệ cháu nhỏ.”
Tiểu công chúa trượt xuống khỏi tay Tiền Chính Hiên, lộc cộc tới bên Tần Ninh, xòe ra hai bàn tay nhỏ, “Mẹ, cháu nhỏ đâu, con muốn ôm cháu.”
“Cháu nhỏ còn chưa ra đời, đợi khi nào nó chào đời là có thể chơi cùng Huỳnh Huỳnh của chúng ta rồi.” Chu Đồng dịu dàng nói, “Huỳnh Huỳnh ngoan lắm.”
Thái y từ ngoài bước vào, thỉnh an các vị chủ tử trong phòng.
Tần Ninh nói: “Đứng lên đi, tìm ngươi tới là vì muốn hỏi thai tượng của thái tử phi thế nào, thái tử phi còn trẻ không hiểu được, ngươi nói với bổn cung đi.”
“Hoài tượng của thái tử phi rất tốt, thai nhi cũng khỏe mạnh, lâu chưa hoài thai là do duyên phận chưa tới, nương nương không cần lo lắng.” Thái y nói: “Thái tử phi điện hạ chỉ cần giữ tâm trạng thoải mái, không nên quá căng thẳng, đứa bé sẽ không có gì đáng ngại.”
Trước kia thái tử điện hạ và thái tử phi đều còn non trẻ, chưa có thai cũng là bình thường, hiện tại thái tử phi còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, nếu không có kẻ nào cố ý hãm hại thì sẽ không có việc gì.
Về điểm này thái y dám cam đoan.
Tần Ninh gật đầu: “Vậy việc mang thai lần này của thái tử phi, bổn cung sẽ giao cho ngươi, không được lơ là sơ suất, nếu không bổn cung sẽ hỏi tội ngươi.”
“Nương nương yên tâm, thần sẽ dốc hết sức mình, nhất định đảm bảo cho nương nương một đứa cháu trắng trẻo mập mạp.”
Chuyện Chu Đồng mang thai rất nhanh đã truyền ra ngoài, một vài kẻ muốn thấy thái tử phi bẽ mặt khi biết tin này sắc mặt đen như đít nồi.
Một số kẻ lại rục rịch nổi lên tâm tư khác.
Bên nhà mẹ Chu Đồng vẫn còn mấy đường muội chưa cưới gả, Chu thượng thư đã về hưu, đối tượng mà họ có thể kiếm tất nhiên sẽ thấp đi một bậc, nhưng nhìn đường tỷ được vào cung làm thái tử phi, dựa vào đâu bọn họ phải lấy con buôn con tốt sống tạm bợ một đời.
Nghĩ vậy, cho nên vẫn kéo dài tới giờ.
Mà Chu Đồng mang thai, tất cả mọi người đều nghĩ để xem một thái tử phi đang mang thai sẽ hầu hạ thái tử điện hạ kiểu gì. Thái tử điện hạ tuổi còn trẻ, tất nhiên sẽ tìm người khác, còn ai đáng tin hơn đường muội trong nhà.
Phù sa không chảy ruộng ngoài. Bọn họ chỉ cần làm trắc phi cũng đủ lắm rồi.
Khi Chu thượng thư phu nhân vào cung, bà rất kín đáo bày tỏ nguyện vọng này.
Chu Đồng ngay tức khắc giận sôi lên, hô: “Tiễn phu nhân về, bổn cung thấy không thoải mái, tạm thời không gặp ai hết.”
Chu thượng thư phu nhân nói: “Thái tử phi điện hạ tốt xấu gì cũng nghĩ thử xem, người khác sao có thể đáng tin bằng đường muội nhà mình.”
“Ra ngoài!”
Giọng nam nhân lạnh lùng nghiêm túc vang lên, Tiền Chính Hiên từ ngoài bước vào, sắc mặt xanh đen, ấn vai Chu Đồng, lạnh giọng nói: “Mấy ngày này phu nhân không cần vào cung, Đông cung của ta tạm thời không cần người dẫn mối!”
Chu phu nhân giật mình sợ hãi, chưa kịp mở miệng nói gì một lão ma ma đã đứng chắn trước mặt bà, ngoài cười trong không cười nói: “Mời phu nhân đi cho, thái tử điện hạ và thái tử phi đã phân phó rồi.”
Tiền Chính Hiên quay lại nhìn sắc mặt Chu Đồng, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu nàng.
Nhìn từ góc độ Chu phu nhân, có thể cảm nhận được một loại tình cảm dịu dàng mà người ngoài không cách nào xen vào được.
Bất chợt Tiền Chính Hiên quay đầu lại nhìn Chu phu nhân.
Toàn thân bà chợt dâng lên một trận rét lạnh.
Khi về tới nhà, bà sẽ biết, sự rét lạnh đó là gì. Bệ hạ phong quan cho con trai thứ hai và thứ ba của bà, điều đi vùng khác, đã thế còn là loại tiểu quan thất bát phẩm không có tác dụng gì, còn không có thực quyền bằng huyện lệnh.
Điều này tương đương với, hai đứa con của bà như vậy coi như xong, trong thánh chỉ còn nói, hai người con trai dẫn theo gia quyến đi trước, không được ở lại kinh thành.
Chu phu nhân đứng chết trân tại chỗ, nhớ lại ánh mắt khi nãy của Tiền Chính Hiên, cảm thấy hôm nay bà đúng là bị ma xui quỷ khiến, vì cái gì ngu dốt nhất thời mà đi gây chuyện với Chu Đồng.
Rõ ràng đã biết hiện giờ Chu Đồng được phủng trong lòng bàn tay, chọc giận nàng đồng nghĩa với chọc giận cả hoàng thất.
Nhưng bây giờ có hối hận cũng vô ích, chính miệng thái tử điện hạ đã nói không cho phép bà vào cung gặp Chu Đồng, chuyện của hai đứa con trai, coi như ván đã đóng thuyền.
Chu thượng thư phu nhân rất không nỡ, càng không muốn theo con trai tới nơi hoang vu nghèo nàn.
Ở lại kinh thành thì đã làm sao, bà là tổ mẫu của thái tử phi, là mẹ ruột của mẫu thân thái tử phi mà.
Trong cung, Chu Đồng giận tới tức ngực, mặt mày giận dữ nhìn Tiền Chính Hiên: “Đều là lỗi của chàng, ai kêu chàng là thái tử làm gì, ai ai cũng nhìn đăm đăm vào chàng.”
Tiền Chính Hiên chỉ đành cúi đầu khom lưng: “Đều tại ta, đừng giận nữa được không, ta đã trả thù giúp nàng rồi.”
Chu Đồng giận: “Nếu còn có chuyện như vậy nữa, ta sẽ đánh chết chàng.”
Tiền Chính Hiên cười khổ, hắn có thể làm gì bây giờ, chẳng lẽ hắn cấm người ta mơ ước gả vào nơi nhà cao cửa rộng được sao?
“Mặc kệ người ta nghĩ gì, nàng chỉ cần biết ta sẽ không lấy là được, thiên tiên hạ phàm còn không sánh được với nàng, huống chi là đám tục nhân.”
Chu Đồng bật cười đẩy hắn một cái: “Ta mặc kệ, không được phép là không được phép.”
“Nàng đó...càng ngày càng giống mẫu hậu, kiêu căng.” Mẫu hậu hiện giờ bị phụ hoàng nuôi thành cái dạng này, Đồng Đồng vậy mà cũng bị nhiễm theo.
“Thế thì sao nào, chàng đã đáp ứng sẽ thương yêu ta, ngày thành thân chàng đã nói, nam tử hán đại trượng phu, không được nuốt lời.”
“Không nuốt, đương nhiên không nuốt.” Tiền Chính Hiên cười nói, “Đợi đứa nhỏ ra đời, để nó xem mẹ nó là người thế nào, xem nàng có xấu hổ không.”
“Ta mới không xấu hổ, có bản lĩnh chàng đi hỏi mẫu hậu, con trai người đã lớn thế này rồi, người cũng giống ta, vậy chàng có cười nhạo người không?”
Tiền Chính Hiên không biết nói gì.
Rồi rồi rồi, hai người nói gì cũng đúng.
Ta cứ ngoan ngoãn hầu hạ thái tử phi điện hạ là được.
Mười tháng mang thai, một ngày sinh nở.
Tám tháng sau, Chu Đồng mang thai đầy chín tháng rưỡi, sinh hạ một đôi long phượng thai.
Tiểu công chúa Huỳnh Huỳnh vẻ mặt ngây thơ nhìn hai đứa bé quấn trong tã lót, hỏi ca ca nhà mình: “Ca ca, vì sao có tới hai bảo bảo? Muội...muội phải bảo vệ ai?”
Loại chuyện này đã vượt khỏi phạm vi hiểu biết của cô nhóc, trong nháy mắt trở nên luống cuống tay chân.
Tiền Chính Hiên đáp: “Huỳnh Huỳnh vừa phải bảo vệ cháu trai, vừa phải bảo vệ cháu gái, bởi vì muội là tiểu cô cô của chúng.”
Cô nhóc vẻ mặt mờ mịt, nhìn hai đứa nhỏ mềm đô đô, bắt lấy tay hắn, nghiêm túc đáp: “Ca ca, muội nhớ rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]