Tần Ninh ở sau lưng chầm chậm mở mắt, nương theo ánh trăng mờ nhạt, mơ hồ có thể trông thấy bóng dáng của hắn.
Người này, không biết phải nói hắn ngốc nghếch hay thông minh nữa đây.
Nếu là ngốc, có lúc lại vô cùng ngang bướng, một chút thiệt thòi cũng không muốn chịu, nói hắn thông minh, hiện tại xem bộ dạng ngu ngốc này đi.
Nàng khe khẽ thở dài, nam nhân não núng nước này, ngốc ngếch đến đáng yêu.
Sáng sớm hôm sau, Tiền Nguyên Hằng tỉnh lại, cảm thấy trong lòng có một thân thể ấm áp.
Hắn sợ tới nỗi suýt chút nữa thì vất người đi, may mà kịp thời cúi đầu trông thấy Tần Ninh, thở phào một hơi, trong lòng vẫn còn dư lại sợ hãi.
Tần Ninh mơ màng mở mắt: “Chàng làm gì thế?”
Tiền Nguyên Hằng bất đắc dĩ ôm nàng sát lại, dịu giọng nói: “Không có gì, nàng ngủ đi.”
A Ninh thật là, rõ ràng không thích ngủ một mình, hơn nửa đêm lại chạy ra giường hắn, vậy mà cứ muốn giày vò hắn, không biết nàng nghĩ gì nữa.
Hắn lại nằm xuống, dù sao mấy chuyện ở ngự thư phòng, cứ để Chính Hiên đi xem, nếu có gì không giải quyết được, lúc đó hắn tới là được, không cần giống ngày trước, mệt đến sắp chết mà vẫn phải tiếp tục bận rộn.
Ngoài phòng mặt trời đã lên cao ba thước, Viên Hoàn mặt không đổi sắc chậm rãi bước về phòng, phân phó các tiểu thái giám: “Đợi bệ hạ thức dậy, sau đó gọi ta tới.”
Các tiểu thái giám vâng vâng dạ dạ.
Hâm mộ nhìn theo bóng dáng nhàn nhã của ông.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tao-khang/1707257/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.