Tần Mông cúi đầu: “Tỷ tỷ, ta vẫn cảm thấy không sao tin được, năm ngoái ta còn cùng A Mạt tới Quốc An tự...”
Lời nàng chưa nói hết cũng rất rõ ràng, ở chùa dâng hương cho nàng, độ nàng siêu sinh.
Trong lòng bọn họ, Tần Ninh đã chết từ lâu, không ngờ có một ngày còn có thể gặp lại, hơn nữa còn là tình cảnh tựa như trong mơ.
Tần Ninh thở dài, cười khẽ: “Ta đây gọi là đại nạn không chết, ắt có hậu phúc, Mông Mông, cha chúng ta mất sớm, Tần gia chỉ còn ba người chúng ta, cho dù có thế nào, muội cũng đừng tỏ ra xa cách với tỷ tỷ.”
Tần Mông là người thân của nàng, cái tính cách mềm mỏng này của Tần Mông bề ngoài thì trông như thay đổi rất nhiều, nhưng sâu trong xương cốt vẫn không hề thay đổi, chỉ sợ nàng cảm thấy giữa hai người cách biệt như trên trời với mặt đất, từ đây không qua lại nữa.
Vậy tương lai nếu Tần cử nhân có hỏi, nàng biết phải trả lời thế nào.
Chính mình phú quý, còn mặc đệ đệ muội muội nghèo túng bần cùng sao?
Thực uổng phí bao năm cha dạy dỗ.
Tần Mông không nói gì, trong lòng nàng cũng có suy nghĩ như vậy, cha và A Mạt phong tước, lợi ích mà nó mang tới đã đủ rồi, không nên làm phiền tỷ tỷ, gia đình chồng tuy rằng bớt lo nhưng chỉ e có những thân thích không có mắt, muốn mượn danh nghĩa hoàng hậu, khiến tỷ tỷ mất mặt.
Khiến cha mất mặt.
Lý thị thuận tiện đứng kẹp giữa hai người, sôi nổi nói: “Nhị tỷ sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tao-khang/1707256/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.