Chương trước
Chương sau
Vợ con hắn có quan trọng, cũng không quan trọng đến mức khiến Tiền Nguyên Hằng không tiếc tất cả.
“Văn Cảnh, trẫm trước giờ luôn coi ngươi như huynh đệ, trong lòng trẫm A Ninh và Chính Hiên có địa vị thế nào, chắc ngươi cũng hiểu, trẫm cũng không muốn có một ngày ta phải vì họ mà thành kẻ địch với ngươi, ngươi hiểu không?”
Lương Văn Cảnh đương nhiên hiểu, hồi mới quen biết Tiền Nguyên Hằng, hắn còn từng cùng Tiền Nguyên Hằng trở lại làng Đại Diệp một chuyến.
Trước mắt là mặt đất cháy đen khắp nơi, nam nhân vững tựa thái sơn quỳ trên đất khóc giống như kẻ bị con cái vứt bỏ, nỗi đau ấy, khiến thiên địa thất sắc.
Rất nhiều rất nhiều năm quen biết, đó là lần đầu tiên và duy nhất hắn chứng kiến Tiền Nguyên Hằng thất thố như vậy, một kẻ yêu thương sâu sắc thê tử của mình.
Vì thế năm đó khi hắn lấy Lương Ngọc, Lương Văn Cảnh trong lòng có chút không vui.
Hắn không chút hoài nghi, nếu như có thể, Tiền Nguyên Hằng có thể vứt bỏ tất cả vinh hoa phú quý trong tay để đổi lấy vợ con mình trở về.
Cho nên khi mẫu tử Tần thị trở về, hắn mới như gặp phải đại địch, hận không thể bóp chết Tiền Chính Hiên từ trong nôi, bởi vì hắn biết, mẹ con hai người đối với Tiền Nguyên Hằng mà nói, chính là thứ quan trọng nhất thiên hạ.
Lương Văn Cảnh nửa đêm vội vàng tới, lại vội vàng rời đi, còn kinh động tới không biết bao nhiêu người.
Hoàng đế bệ hạ xưa nay làm việc nhanh chóng dứt khoát, gần như chưa từng có chuyện nửa đêm canh ba gọi người tới, trừ phi xảy ra chuyện lớn, nhất thời, trong lòng mỗi người đều thấp thỏm không yên, không phải biên cảnh lại xảy ra bạo động, Tĩnh An hầu phải khoác giáp ra trận đấy chứ?
Đêm khuya Tiền Nguyên Hằng trở lại tẩm điện, Tần Ninh còn đang sáng đèn đợi hắn. Nữ tử dung nhan mỹ lệ ngồi trước ánh đèn, trong tay cầm cuốn sách, không nhìn hắn, mà dựa vào huân lồng(*) mơ màng sắp ngủ.
Trái tim Tiền Nguyên Hằng mềm nhũn, thực tốt, muộn như thế này mở cửa còn có thể trông thấy A Ninh đang đợi hắn, mười mấy năm chăn đơn gối chiếc, giấc mộng như vậy đều là điều xa xỉ, hắn luôn vọng tưởng có một ngày mở cửa ra, trong phòng có một người con gái dịu dàng như nước hỏi hắn: “Sao chàng muộn như vậy mới trở về?”
Hồi còn trẻ, A Ninh sợ tối, mỗi đêm đều chờ hắn trở về mới dám đi ngủ, hôm nào hắn về muộn, nàng sẽ oán giận một câu như vậy, sau đó để hắn ôm nàng đi ngủ.
Hắn bước tới lấy đi cuốn sách trong tay Tần Ninh, nhất thời khiến nàng giật mình tỉnh dậy, “Chàng trở về rồi?”
Tiền Nguyên Hằng ôm ngang nàng lên: “Đợi có sốt ruột không, nàng nên đi ngủ sớm.”
Tần Ninh vẫn còn buồn ngủ, đem mặt chôn vào bờ vai hắn cọ cọ, mơ hồ không rõ nói: “Chàng về rồi, ta muốn ngủ với chàng, ta sợ.”
Tiền Nguyên Hằng cảm thấy vai mình sắp bị cọ tới nhũn ra rồi, hắn thậm chí không có suy nghĩ loạn thất bát tao như ngày hôm qua, chỉ muốn yên lặng mà ôm người con gái hắn yêu, đến tận thiên hoang địa lão.
Long sàng mềm mại ấm áp vô cùng rộng rãi, Tiền Nguyên Hằng trước giờ mỗi khi ngủ, đều cảm thấy như có gió lạnh lùa vào, lò sưởi trong phòng có ấm hơn nữa cũng không có tác dụng, bởi sự lạnh lẽo là phát ra từ tận sâu trong đáy lòng. Có Tần Ninh, nữ tử trong lòng mặc dù thân nhiệt không cao, thậm chí còn lạnh hơn hắn một chút, thế nhưng trong lòng mãn nguyện, cũng không còn cảm giác gió lùa vào nữa.
Một đêm vô mộng.
Buổi lên triều sáng sớm ngày hôm sau thiếu đi Tĩnh An hầu, vốn là chuyện động trời, lại bị thái độ lạnh nhạt bình thản của hoàng đế bệ hạ áp xuống.
“Tĩnh An hầu phạm lỗi, cấm túc mấy ngày, ngự sử đài tạm thời do Chu ái khanh trông nom, không cần đoán mò nữa.”
Lễ bộ thượng thư cười vui sướng khi người gặp họa, Lương Văn Cảnh hôm qua còn lăn qua lộn lại muốn hắn và Hạ đại nhân cùng nhau bị cấm túc, kết quả báo ứng đã tới nhanh như vậy, đúng là ác có ác báo.

Mọi người nghe nói thiên hạ bình an vô sự thì vô cùng mừng rỡ, nhưng cố tình lại có mấy kẻ không chịu an phận.
Giống như không còn con mắt của ngự sử đài đám tiểu quan liền ngoi lên cướp lời các lão thần.
“Bệ hạ, gần đây trong dân gian có tin đồn, đại hoàng tử điện hạ không phải con thân sinh của bệ hạ, mà là do hoàng hậu nương nương tư thông với kẻ khác sinh ra, dám hỏi bệ hạ, làm thế nào có thể xác định vấn đề huyết mạch của đại hoàng tử.”
Hắn trước giờ chưa từng được trông thấy diện mạo Tiền Nguyên Hằng, thiên tử thượng triều luôn mang mũ miện có chuỗi ngọc, cả khuôn mặt đều bị che đi, hắn nhìn không thấy, cho nên không biết tướng mạo Tiền Chính Hiên lớn lên giống ai.
Cả triều đình nhất thời lặng ngắt như tờ, an tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.
Lễ bộ thượng thư gãi đầu, không biết phải trả lời làm sao, trừ khuôn mặt kia của Tiền Chính Hiên, quả thực không còn gì để chứng minh y là con ruột của Tiền Nguyên Hằng, nhưng cũng không thể lôi hoàng đế cùng đại hoàng tử cùng đứng ra trước mặt cho người ta xem, chứng minh hai người là đôi phụ tử ruột thịt.
Tiền Nguyên Hằng lại không vội làm sáng tỏ, hỏi ngược lại: “Ái khanh nói tin đồn dân gian, là từ đâu nghe được?”
“Khắp các trà lâu trong kinh thành đều đang bàn tán chuyện này, không biết các vị đại nhân có từng đi nghe ngóng tìm hiểu trong dân gian, bách tính nói say sưa, lời lẽ khó nghe, thỉnh bệ hạ đưa ra chứng cứ, thuyết phục thiên hạ bá tánh.”
“Kinh Triệu Phủ đâu?” Tiền Nguyên Hằng nói, “Trong kinh thành xuất hiện loại tin đồn này, vậy mà lại là ngự sử đài nhắc tới trước tiên, có thể thấy Kinh Triệu Phủ thất trách, bình thường chỉ ăn không ngồi rồi, không quan tâm khó khăn trong dân gian, chuyện lớn như vậy cũng không nghe được, còn cần các ngươi làm gì?”
Hắn nhìn tiểu ngự sử kia, hòa nhã nói: “Ái khanh có công, trẫm có trọng thưởng, ngày sau chăm quan tâm chuyện trong dân gian, đừng để bách tính chịu thiệt thòi, cũng đừng sợ có người gây áp lực, trẫm sẽ chống lưng cho ngươi.”
Kinh Triệu Phủ run rẩy sợ hãi quỳ dưới đất: “Bệ hạ thứ tội, thần mấy ngày này bận rộn với việc nhậm chức của huyện lệnh quản lí nội khu, đã chểnh mảng chuyện trong kinh thành, là thần có lỗi, mong bệ hạ trách phạt.”
Kinh thành là khu quản lí của Kinh Triệu Phủ, chuyện lớn chuyện nhỏ gì của bách tính đều phải do Kinh Triệu Phủ báo lên, lần này lại bị ngự sử đài cướp lời trước, lại còn là một tiểu quan vô danh, khó trách Tiền Nguyên Hằng lại tức giận như vậy.
“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, thay vì trách phạt Kinh Triệu Phủ, chi bằng trước tiên nghĩ xem, làm thế nào để giải quyết chuyện này.”
Tiền Chính Hiên có chút lo lắng, bọn họ nói thì thôi đi, nếu để Tần Ninh biết bản thân bị người khác nói thành như vậy, nhất định sẽ tức chết.
Tiền Nguyên Hằng xua tay nói: “Không ngại, trẫm tự có đối sách, Kinh Triệu Phủ này mới mở được nửa năm phải không, các ngươi đã vui chơi quên nhiệm vụ, ngày sau sợ là không đảm đương nổi việc lớn, trẫm cũng không dám đem an nguy của cả kinh thành giao vào tay các ngươi, Hạ khanh, ngươi kiếm người nào xuất sắc, điều tới Kinh Triệu Phủ đi.”
Kinh Triệu Phủ dập đầu cầu tình: “Bệ hạ thứ tội, thần nguyện lấy công chuộc tội.”
“Dùng không được.” Tiền Nguyên Hằng lạnh nhạt nói, “Niệm tình ngươi bao năm nay không có công lao cũng có khổ lao. trước tới Hồng Lư Tự đi.”
Kinh Triệu Phủ khổ sở quỳ dưới đất, “Thần khấu tạ long ân.”
Tiền Chính Hiên trông mong nhìn hắn, rất muốn biết hắn có đối sách gì, y một chút cũng không quan tâm Tiền Nguyên Hằng muốn xử lí thần tử ra sao, y chỉ sợ mẹ sẽ buồn.
Nàng một mình khổ cực nuôi nấng Tiền Chính Hiên trưởng thành, lại bị bôi nhọ là cũng kẻ khác gian díu, đổi thành ai đều cũng sẽ tức chết.
Tần Ninh mĩ mạo vô song, bao năm qua không biết có bao người không để bụng chuyện nàng mang theo con của chồng trước, toàn tâm toàn ý muốn lấy nàng, chỉ là Tần Ninh vì Tiền Nguyên Hằng, dù khổ cực thế nào cũng vẫn kiên trì giữ tiết tới cùng, dựa vào đâu lại bị người ta nói như vậy, những người đó có tư cách gì để nói nàng như thế.

Chỉ sợ bọn họ đều là cùng một loại với lão Vương cách vách và mẹ gã, suy nghĩ mới dơ bẩn như vậy.
Tiền Nguyên Hằng trấn an y bằng ánh mắt, sau đó bình thản nói: “Trẫm đã tìm người xem ngày, mùng 8 đầu tháng sau là ngày lành tháng tốt, lễ bộ có thể chuẩn bị đại điển phong hậu, còn có một chuyện, ngày mai trẫm đưa Chính Hiên đem bài vị của tiên phụ tiên mẫu di nhập thái miếu, hình bộ phái người duy trì trị an trên đường đi.”
Hắn muốn đưa Tiền Chính Hiên đi, để người khắp thiên hạ đều thấy, Tiền Chính Hiên chính là con trai ruột của hắn, không có gì phải nghi ngờ.
Chỉ có để đám người đó nhìn thấy sự thực mới có thể ngăn bọn họ đồn đãi, nếu không những lúc nhàn rỗi, dân chúng cứ thích lôi mấy chuyện có có không không ra nói, lời đồn vĩnh viễn cũng ngăn không được.
Hơn nữa, bài vị của cha mẹ hắn cũng nên đưa vào thái miếu, dù hắn đã lập bài vị khác cho cha mẹ từ sớm, còn dùng loại gỗ cực kì quý giá, thế nhưng suy cho cùng cũng không phải cung phụng trước linh tiền, đồ vật biếu cha mẹ lúc hạ táng, có trân quý hơn nữa cũng không so được với ban đầu.
Lễ bộ thượng thư lần trước bị tiểu thị lang cướp trước một bước, trong lòng vốn đã lo lắng không yên, sợ Tiền Nguyên Hằng cảm thấy hắn xao nhãng chuyện của hoàng hậu nương nương, lần này nghe thấy Tiền Nguyên Hằng giao việc cho mình, hắn vui sướng rạo rực gật đầu.
“Thần tuân chỉ, nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của bệ hạ.”
Sau khi bãi triều Tiền Chính Hiên sống chết không theo binh bộ thượng thư đi binh bộ, bám riết theo Tiền Nguyên Hằng đi về phía hậu cung, “Phụ hoàng, chuyện hôm nay người nhất định đừng nói với mẹ con, nếu không con sẽ không nhận người nữa.”
Tiền Nguyên Hằng cũng không để ý đứa nhỏ hiếu động làm lỡ hắn và Tần Ninh bồi dưỡng cảm tình, một đứa nhóc lông chưa mọc đủ mà muốn dạy hắn phải làm thế nào sao, cũng không nghĩ thử xem, lúc hắn yêu thương Tần Ninh, nó còn chưa có sinh ra đâu.
Thế nhưng Tiền Chính Hiên lại cứ lải nhải bên tai hắn không ngừng, giống như thật sự sợ hắn không biết chừng mực, sẽ khiến Tần Ninh phiền lòng.
Tiền Nguyên Hằng vừa tức lại vừa thấy buồn cười. Hắn bất đắc dĩ: “Được rồi, ta đây còn không hiểu sao, ta đảm bảo sẽ không nói nhăng cuội trước mặt A Ninh đâu, con mau tới binh bộ luyện tập đi, cứ ba ngày đánh cá hai ngày dệt lưới thế này, đến khi nào mới học đến nơi đến chốn, hơn nữa con cứ một mực theo ta trở về như vậy mới khiến A Ninh hoài nghi.”
Bóng đèn lúc nào cũng khiến người ta phát ghét, cho dù có là con trai ruột đi nữa.
Tiền Nguyên Hằng tâm tình vui vẻ đuổi được Tiền Chính Hiên đi rồi, cao hứng trở về Thừa Càn cung, lại phát hiện Tần Ninh không có ở đây.
“Hoàng hậu đâu?”
Mới sáng sớm, đã đi đâu mất rồi?
“Hồi bệ hạ, nương nương tới ngự hoa viên rồi, người nói là muốn ngồi dây đu.”
Tiểu cung nữ cúi đầu nói, “Đi cũng được một lúc rồi ạ.”
Tiền Nguyên Hằng nhướn mày cười một cái, A Ninh mới sáng sớm đã qua đó, là thích chỗ đó lắm sao, chỉ tiếc Thừa Càn cung mặc dù rộng, nhưng lại không có chỗ để buộc đu dây, trừ phi đập đi xây lại.
Đáng tiếc hiện tại Tiền Nguyên Hằng không có tiền.
Tiền Nguyên Hằng đứng từ xa nhìn Tần Ninh, thấy khuôn mặt vui vẻ của nàng mà tựa như một chiếc lông vũ cọ cọ vào tim, khiến người vui sướng không thôi.
Tiền Nguyên Hằng từ sau lưng bước tới, khẽ phẩy tay bảo tiểu cung nữ đang đẩy dây đu cho nàng rời đi, chính mình vươn tay đẩy mấy cái.
Mặc dù hắn không dùng sức, nhưng khí lực của hắn so với mấy cung nữ yếu ớt tất nhiên không giống nhau, Tần Ninh trong nháy mắt đã nhận ra sự khác biệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.