Đây là lời thật lòng của hắn, Tiền Chính Hiên là một đứa trẻ vô cùng ưu tú, ít nhất Tiền Nguyên Hằng tự nhận năm mình mười lăm tuổi hoàn toàn không bằng.
Hắn cũng chưa từng gặp qua người nào ưu tú như Tiền Chính Hiên.
Tần Ninh tự trách là không đúng, bản thân nàng đã làm rất tốt.
Tiền Chính Hiên khoác thêm ngoại y rồi chạy ra, nghe được rõ ràng lời Tần Ninh nói, y nhìn Tần Ninh, sau đó chậm rãi ngồi xuống trước gối nàng.
“Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy, mẹ cũng cảm thấy con không tốt sao? Nhưng con cảm thấy trong thiên hạ không có người nào tốt như mẹ của con.”
Bao năm qua mẹ cùng y nương tựa lẫn nhau mà sống, nàng khổ cực nuôi dưỡng y thành người, dù cho hiện tại Tiền Chính Hiên là một nông phu ngu dốt, Tần Ninh cũng đã rất giỏi.
Tần Ninh đỏ mắt: “Hai người mau đi đi, ta...ta không sao.”
Tiền Nguyên Hằng cười, vươn tay đẩy đầu Tiền Chính Hiên qua một bên, hôn lên môi Tần Ninh.
Tiền Chính Hiên không nhìn thấy được bọn họ đang làm gì, rất muốn xem thử, trước mặt con trai mà chẳng biết kiêng kị gì cả, lão lưu manh.
Tần Ninh đẩy hắn ra, vừa xấu hố lại bực mình: “Các ngươi còn không mau đi, ta...”
Tiền Nguyên Hằng trơ trẽn như vậy, con trai hai người còn đang ở đây, đẩy đầu người ta qua một bên, há chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này. Cũng không biết xấu hổ.
Tiền Nguyên Hằng khẽ cười, túm Tiền Chính Hiên lên, cười lớn nói: “Con trai, đi theo cha.”
Lương Văn Cảnh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tao-khang/1707243/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.