Phần y phục nữ hầu của cô bị tuột, Phong Liên nhìn thấy mà ngượng. Điệp Mị cười nham hiểm, cô từ từ chạm lên thân người của Phong Liên.
Đưa mặt mình lại gần phần cổ của Phong Liên, rồi thở nhẹ vào đó, móc cái kim nhỏ ra và bất ngờ đâm vào cổ cổ của Phong Liên.
Làm Phong Liên bất ngờ nhưng chưa kịp phản ứng gì thì đã thiếp đi mất. Khi Phong Liên ngủ rồi thì cô đứng lên, cầm cái bình hương kia mang đi đổ.
Mùi này làm cô khó chịu, nếu như tới lúc cô vào được TÀN Viện rồi mà phải chịu cái mùi này thì chết chắc. Nhưng phải công nhận Xuân dược này cũng tốt thật, tiếc rằng lại dùng lộn người.
Điệp Mị đổ xong thì nhìn ngoài trời thấy đã đến giờ Tý chưa chăng mà đã nửa đêm. Cô tính đi về Tì nữ các, nhưng nghĩ tới cái cảnh đám nô tì nổi loạn là muốn sỉu.
Cô không biết mình nên đi đâu, số ngày mà cô thức đêm luyện võ không ít, giờ thì được nhìn một khung trời đêm ảm đạm không chút tiếng ve cô lại thấy buồn, trời đông đổ lạnh mà.
Cô ngồi gần cửa sổ, ngủ đi trong màn đêm tĩnh lặng. Đến gần sáng thì cô tỉnh giấc, may cho cô vẫn còn rất sớm, giờ về Nghi Trân cung vẫn kịp.
Nhưng về với bộ dạng này thì không được, trong lúc cô loai hoay chỉnh y phục thì Phong Liên đã dậy rồi. Phong Liên nhìn thấy Điệp Mị đang đứng trước mặt, chỉnh lại dây buột ở trên ngực.
Rồi nhìn lại mình dưới sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tai-duc-de-nhat-thien-ha/3143624/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.