-Nếu còn im lặng thì đừng trách ta, ta có cách để tìm ra người đã đánh nàng, nhưng ta nói trước ta sẽ làm lớn chuyện này, bây giờ nàng chọn đi, để ta giải quyết hay là nàng nói ra. Nàng nghe Phong Liên nói vậy liền lên tiếng: -Không cần phải làm mọi việc phức tạp lên, nô tì cảm thấy không đáng. Phong Liên nhìn nàng với vẻ trìu mến đầy yêu thương đồng thời cũng đầy sầu não,Phong Liên bảo nàng lại gần nói: -Ta mệt chơi trò chủ tớ với nàng rồi, ta sẽ phong nàng làm phi... Điệp Mị nhìn Phong Liên với vẻ thản nhiên, cô dường như đã biết được ý định của Phong Liên thế nên chẳng mấy ngạc nhiên, cô cất tiếng nói : -Hoàng thượng như vậy không nên, ta đã chịu đủ ủy khuất rồi, mong người đừng đẩy thêm gánh nặng lên người của ta, ta mệt rồi. Phong Liên thở dài đầy thất vọng, rồi đứng lên, quay qua nhìn nàng nói: -Bộ y phục kia, nàng mau mang ra đây thay cho Trẫm. Vài canh giờ sau, nàng và Phong Liên đã ở kinh thành, nơi này luôn náo nhiệt, như lần trước nàng thấy. Nàng đều lén lướt nhìn khi đi cùng Phong Liên, bây giờ chỉ có mình nàng đi chung với Phong Liên, những ánh mắt đầy ghen tị và ngưỡng mộ đang chỉ vào hướng của nàng và Phong Liên, nàng cố nhìn thẳng để tránh đi những ánh mắt đấy. Đi tới lui một lúc thì trời đỗ mưa, mưa rất to, những hạt mưa nặng trịu trút xuống, nàng và Phong Liên đến một quán trọ để thay y phục và trú mưa tạm thời, mưa mãi cũng đến tối. Phong Liên ở chung phòng với nhau, tuy rằng nàng đã ở riếng thậm trí là tắm chung nhưng giờ thì thật sự rất ngại, cô nam quả nữ chung vạ với nhau thì *rơm gần lửa lâu ngày cũng bén*. Phong Liên gọi trà và chút đồ lên ăn, nàng và Phong Liên lặng thinh ngồi ăn, nàng gập ngừng định nói, Phong Liên thấy nàng cứ ấp a ấp úng nên hỏi : -Sao thế, thức ăn không hợp khẩu vị sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]