Tôi ra sông đốt đèn, hôm nay Khuynh Triều phải ở nhà trông coi Tiểu Yến chẳng biết luyện võ kiểu gì mà mắt cá chân sưng tấy, chỉ có một mình tôi với mấy ngọn đèn lác đác, trống vắng lạ thường.
- Hồ ly...
- Nải nải?- Tôi xoay đầu lại nhìn. Lão Phật Gia chống gậy đi đến.- Khuya rồi, bà còn ra đây làm gì, ở đây tối đen như mực ấy!- Tôi lên tiếng, đỡ bà ngồi xuống.
- Hồ ly, 10 năm qua con phải chịu thiệt rồi!- Bà đổi giọng buồn buồn. Tôi thản nhiên chấp nhận, đáng lẽ ra tôi phải chết từ lâu rồi, 2 lần được cứu sống, phải biết trân trọng mạng sống này, có thiệt thòi hay không chỉ mình tôi biết.
- Lúc con sinh 2 đứa trẻ còn phải chạy trốn, cũng may trời cao có mắt, mẹ con con được bình an.- Phải nói lão bà bà tín ngưỡng tôn thờ trời đất hay sao đây? Trời cao không có mắt, chính Nha Đầu đã giúp tôi.
- Chuyện đó cũng đã qua quá lâu rồi, chúng ta cứ vui vẻ mà sống thôi ạ!- Tôi nắm lấy bàn tay nhăn nheo của lão thái hậu, bà gật đầu rồi nhìn mấy cái hoa sen giấy nhè nhẹ trôi.
- Hồ ly, con đốt đèn cầu nguyện cho tiểu đế có phải không?
Tôi mỉm cười không đáp. Cầu nguyện gì chứ, tự mình gạt mình!
- Ta có chuyện này muốn nói cho con nghe. Không biết có đúng như bà già lẩm cẩm ta suy đoán hay không.- Lão bà bà nhẹ nhàng cầm 1 hoa sen còn trên bờ lên vuốt ve mấy cái cánh xung quanh. Tôi nhìn bà chờ đợi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-rac-roi/1581985/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.