Chương trước
Chương sau
Do một ít nhầm lẫn, từ chương này tên của nữ chính sẽ sửa thành Vu Xá Nguyệt, mong mọi người thông cảm.
***
Vu Tình Hoa nhìn Vu Xá Nguyệt, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn bát canh, hất hàm nói:
-Hai ngày qua chưa ăn gì, người hẳn là rất đói rồi. Nhìn xem nhị tỷ tỷ mang đồ ăn ngon cho ngươi này!
Vu Xá Nguyệt trong lòng là khinh bỉ cười, ngoài mặt cũng nở một nụ cười nhạt. Nàng cũng là vờ ngây ngốc bồi theo:
-Thật đúng là phiền nhị tỷ tỷ rồi.
Vu Tình Hoa nghe nói, vờ chạy lại thân mật nắm tay Vu Xá Nguyệt.
-Làm sao còn khách khí với ta thế?
Mặc dù ngoài mặt thì tươi cười, nhưng trong lòng Vu Tình Hoa lại là thấy bất an. Nàng tự hỏi không biết hôm nay đồ ngốc này sao thế nhỉ. Bình thường đã lao tới quỳ xuống xin lỗi rồi. Chẳng lẽ...
Vu Xá Nguyệt cầm lấy đôi đũa, nhìn bát canh bốc mùi hôi thối. Vu Tình Hoa kín đáo nở một nụ cười đắc ý. Nàng biết mà, một đời ngu ngốc sao tự nhiên tốt lên được.
Vu Xá Nguyệt cầm bát canh với đôi đũa, đứng lặng. Vu Tình Hoa đứng phía ngoài cửa, lên tiếng thúc giục:
-Tam muội muội, sao mà ngươi không ăn? Mau ăn đi! Đồ ăn ngon đó!
Vu Xá Nguyệt nhíu mày. Kêu nàng ăn ruồi, uổng cho nàng ta cũng nghĩ ra được!
Vu Xá Nguyệt dùng đũa gắp con ruồi nổi trên bát canh. Nét cười trên mặt Vu Tình Hoa theo đó mà càng thêm nồng đậm. Vậy là xong rồi!
Nhân lúc Vu Tình Hoa cười, Vu Xá Nguyệt liền đem con ruồi vừa gắp nhét vào miệng nàng ta. Nàng ta thấy đầu óc xoay mòng mòng, mặt mũi liền biến sắc, vội nhổ ra. Nhưng nào có thể dễ như vậy? Vu Xá Nguyệt thân thủ nhanh nhẹn, liền lao tới mạnh tay bịt miệng nàng ta lại.
-Đừng có nhổ ra chứ! Lãng phí đồ ăn ngon.
Vu Tình Hoa cố sống cố chết kháng cự. Nhưng một tiểu thư chưa từng động tay động chân như nàng ta, so với tam tiểu thư mặc dù đã yếu những quen chịu đòn thì làm sao mạnh bằng được? Thế nên chống cự một lát, cuối cùng nàng ta cũng bị ép nuốt con ruồi vào bụng. Vu Xá Nguyệt thấy vậy, hài lòng buông tay ra, Vu Tình Hoa nàng ta vội nôn thốc nôn tháo. Mà cũng chẳng có nôn ra cái gì đâu, chẳng qua là để đỡ cảm thấy ghê tởm mà thôi.
Vu Xá Nguyệt liếc nhìn qua bát canh, lại nở nụ cười nhạt. Còn thừa hẳn ba con!
-Ngươi! Ngươi lại dám... ọe...
Vu Tình Hoa tức giận nhìn Vu Xá Nguyệt, sắc mặt giận dữ biến ảo rất đặc sắc. Xem dáng bộ nàng ta, đoán chừng là hận không thể xé xác tam tiểu thư ra rồi.
Đứng trước sự hung dữ của Vu Tình Hoa, Vu Xá Nguyệt lại là nở một nụ cười tươi tắn ngây thơ.
-Nhị tỷ tỷ đưa đồ ăn ngon, ta chỉ là muốn ngươi cùng ăn thôi! Ngươi nói là đồ ăn ngon mà!
Gân xanh trên trán Vu Tình Hoa giật giật mấy cái. Gậy ông đập lưng ông. Nàng ta chỉ muốn lừa tam tiểu thư, không ngờ đồ ngốc này lại làm ra hành động này. Nhưng chưa nghĩ tới đó, Vu Tình Hoa nàng ta chỉ vào mặt Vu Xá Nguyệt, phẫn nộ nói lớn:
-Đó là ruồi đó! Ngươi thật ngu ngốc, đến đồ ăn với ruồi còn không phân biệt được, sống một đời chỉ đáng ăn trùng!
-Ầu!~~~
Vu Xá Nguyệt bày ra bộ dáng ngạc nhiên, vẻ mặt tươi cười lại hiện lên chút đắc ý rất khó tả.
-Hóa ra nhị tỷ tỷ biết đó là ruồi đó!
Một câu nói bình thản của Vu Xá Nguyệt đối với Vu Tình Hoa lại là như là sét đánh ngang tai. Hóa ra đồ ngốc biết là ruồi nên bắt nàng ăn. Nàng ta lo lắng nghĩ thầm:
"Nó không ngốc? Rõ ràng ngu ngốc từ nhỏ, sao có thể nhịn lâu như vậy? Không đúng! Nhất định là có chỗ nào đó không đúng rồi!"
Nghĩ tới đây, Vu Tình Hoa lo lắng. Nàng ta cả người run run, nước mắt lưng tròng quay đi, không quên ném lại cho Vu Xá Nguyệt một ánh mắt thù ghét.
-Ngươi... Ngươi chờ đó! Ta đi nói cho tổ mẫu...!
-Nhị tỷ tỷ!
Nói thì hay, nhưng mà, nói muốn đi là có thể đi hay sao? Vu Xá Nguyệt nhanh chóng tới trước mặt nàng cản lại.
-Đi đâu đấy hả?
Vu Xá Nguyệt cười ranh mãnh, lại gắp lấy một con ruồi trong bát canh.
-Ngươi thường mang đồ ăn ngon cho ta, ta không có gì để báo đáp, thôi thì mời nhị tỷ tỷ cùng ăn vậy!
Sắc mặt Vu TÌnh Hoa liền biến sắc, cả người run run bước lùi ra phía sau. Mặc dù vậy, nàng vẫn cố nói cứng:
-Cút ngay! Cái thứ ngu độn xấu xí ngươi, không được chạm vào ta!
Nhưng giọng nói trở nên run run đã bán đứng Vu Tình Hoa. Vu Xá Nguyệt biết nàng ta sợ, chân lùi vài bước, lấy đà, đá cho Vu Tình Hoa một cái làm nàng ta ngã xuống đất.
-ÁI NHA!!!
Vu Xá Nguyệt cười ranh mãnh, tay mạnh mẽ bóp miệng Vu Tình Hoa, bắt nàng ta lại ăn ruồi.
-Nào! Lại thêm một con!
-ỌE!~
Con ruồi đi qua cổ họng Vu Tình Hoa. Mặt mày nàng ta tím ngắt, nôn nhổ lung tung, nằm luôn dưới đất. Hứng chí, Vu Xá Nguyệt còn giơ chân đạp nàng ta mấy cái. Vu Tình Hoa chống tay đứng dậy, cả người run rẩy.
-Ngươi... Ngươi... Ngươi...
Vu Xá Nguyệt ngồi phịch xuống trước mặt Vu Tình Hoa. Nàng giơ bát canh lên, mặt mày rất gian xảo.
-Nhị tỷ tỷ, ngươi chớ gấp, những này là cho ngươi!
Vu Tình Hoa sợ hãi, liền muốn chạy đi. Vu Xá Nguyệt giữ nàng ta lại, một tay bóp miệng, một tay đem bát canh đổ vào miệng. Nhìn mặt nàng lúc này, thật sự rất độc ác. Vu Tình Hoa mặt mày tái mét, trông đến tội, cố vùng vẫy.
-Thả... Thả ta ra!
Vu Xá Nguyệt cười ranh mãnh.
-Nhị tỷ tỷ, đừng có lãng phí, phải ăn sạch toàn bộ nha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.