Khi gục xuống, không ngờ cô vẫn còn hét lên được. Trời ơi, cô còn sống, quả là kì tích. Ấy mà khoan, cô đang ở chốn nào vậy. Còn nữa, cô cảm thấy rất là lạ. Cô đưa tay móc mấy lớp áo ra, xem thử vết thương của mình. Ở đó cũng có một vết thương, nhưng là vết bầm. Đây rõ ràng... Da này không phải là da của cô. Mặc dù da của cô trắng thật, nhưng không trắng hồng như chưa từng ra ngoài thế này. Vết thương ở ngực cũng là do người khác dùng sức đạp vào.
Vết thương của cô là vết chém, mà cô là bị ở dưới ngực...Vu Xá Mục nhìn lại đồ của mình. Là trang phục, lại còn rất rườm rà. Cô sờ tay lên mái tóc. Tóc dài được vấn tạo kiểu rất công phu, cài thêm nhiều thứ rất cầu kì. Đến khi tìm hiểu thì phát hiện ra bản thân đã xuyên không!