Từ Giới Châu đến dưới chân núi Côn Lôn, Kim Phượng và Vĩnh Phúc đi mất ba tháng.
Sắp xếp cho Vĩnh Phúc đến ở trong mộtthôn nhỏ dưới chân núi, Kim Phượng chuẩn bị đầy đủ quần áo cùng lươngkhô nước uống, giả dạng nam trang, chuẩn bị lên núi. Nàng có cảm giácđầu óc mình không được bình thường. Nhưng đã đi đến bước này, cũng không quản được nhiều như vậy. Nhìn về nơi xa liên miên không dứt, tuyết đọng đỉnh núi như ngọc, Kim Phượng xoa ngực.
Trước khi xuất phát, Vĩnh Phúc túm lấytay áo nàng đưa lên chùi mí mắt, hồi lâu mới nói ra một câu : « Hắc Bànà, ta cảm thấy, nếu đã thật lòng yêu thương một người, vẫn phải ở bêncạnh người đó mới tốt. »
Kim Phượng sững sờ một hồi, nói : « Cũngkhông hẳn vậy. Có đôi khi không ở cùng nhau, tình cảm trái lại càng phát triển tốt hơn. »
Vĩnh Phúc nhớ Triệu đồ tể, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đấm Kim Phượng một cái, « Cút ! »
Kim Phượng leo lên một ngọn núi, tên là Nộ Giao Sơn, là ngọn núi không cao không thấp thuộc dãy núi Côn Lôn.
« Sơn Hải Kinh » Có ghi chép : Trong nước Côn Lôn chi hư (Côn Lôn còn được gọi là « Hư Môn »),trải dài tám trămdặm, cao vạn nhận. Bên trên có cây lúa, dài năm tầm, to năm vây. Có chín tỉnh, quanh năm tuyết phủ như ngọc. Mặt có chín cửa, cửa có khai minhthú trấn giữ, trăm thần cư ngụ.
Kim Phượng ở trên núi Côn Lôn không nhìnthấy cây lúa che trời, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luu-hac-ban/1909033/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.