Nói là xuất cung cùng Đoàn Vân Trọng song túc song phi, Phong Nguyệt lạiphát giác, trong lòng Đoàn Vân Trọng có rất nhiều khúc mắc không thểgiải được. Mới đầu cô cho rằng y đột ngột từ trên mây rớt xuống, khôngthể chịu nổi kích động, liền đề nghị Đoàn Vân Trọng hãy cùng cô trở vềnguyên quán một chuyến, bái kiến cha mẹ cô.
Đề nghị này vốnkhông có gì đáng trách, nhưng Đoàn Vân Trọng lại quả quyết cự tuyệt. Ynói, ở kinh thành y còn có đại sự chưa làm xong.
Có lẽ Đoàn VânTrọng cự tuyệt quá mức dứt khoát, thần sắc quá vội vàng, Phong Nguyệtphẫn nộ hỏi một câu: Có chuyện gì quan trọng hơn việc gặp cha mẹ thiếpchứ?
Đoàn Vân Trọng cũng không đáp. Một hồi lâu mới nói: Ta sẽkhông để cho nàng phải theo ta chịu khổ cả đời đâu. Chung quy sẽ có mộtngày, ta sẽ cho nàng vinh quang gấp mười lần lúc trước.
PhongNguyệt như trăm mối tơ vò. Với sức tưởng tưởng nghèo nàn của cô, cô quảthật không biết ở trong hoàn cảnh này Đoàn Vân Trọng còn có bản lĩnh gìcho cô thêm vinh sủng. Cô theo y xuất cung, chính là quyết định sẽ cùng y vượt qua cuộc sống gian khổ. Cô chỉ xem như y nói bậy, cũng không để ởtrong lòng.
Không thể ở trong phủ Lư Vương, hai người tìm một căn nhà trong một góc hẻo lánh nơi cửa Tây ở tạm. Sau đó mấy ngày, Đoàn Vân Trọng ngày nào cũng đến phủ Đô Đốc làm việc đúng giờ. Mặc dù vẻ mặtcàng ngày càng u ám, cuộc sống cũng xem như yên ổn. Công phu may vá củaPhong Nguyệt cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luu-hac-ban/1909003/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.