Y Nhân đã ngỏ lời mời nhưng Hạ Lan Tuyết vẫn ung dung lắc lắc ly rượu trong tay, trầm ngâm nghĩ ngợi.
Y Nhân cũng không thúc giục, nhẫn nại đợi câu trả lời của Hạ Lan Tuyết, chợt đưa mắt nhìn về phía tịch dương đã nhuộm thắm chân trời.
Cô luôn tìm được cách để giết thời gian, luôn nhận ra những điều thú vị mà người khác không thấy được, ví dụ như ngắm nhìn sự biến ảo thần kỳ của tịch dương.
Hạ Lan Tuyết có nghĩ cả buổi Y Nhân cũng không sốt ruột.
Khuôn mặt cô vẫn trầm tĩnh như thường, thậm chí còn lơ đãng khiến Hạ Lan Tuyết lại nổi giận.
“Được thôi, ái phi đã có lời mời, bản vương ngại gì đi một chuyến?” Hạ Lan Tuyết miễn cưỡng nhận lời rồi giơ tay ngăn đám oanh oanh yến yến phía sau lại, ngước mắt nhìn Bùi Nhược Trần nói: “Nhược Trần theo bản vương đi… dùng trà.”
Bùi Nhược Trần đang định khước từ thì Y Nhân đã nhảy cẫng lên, gương mặt bầu bĩnh lộ nụ cười rạng rỡ như hoa đào ngày xuân, hoan hỉ nói: “Tốt quá, vậy đi thôi, Thập Nhất đợi lâu lắm rồi.”
Nói rồi cô liền le te theo đường cũ quay lại.
Rời nhà cả ngày, cô bắt đầu nhớ tòa tứ hợp viện thanh tịnh của mình rồi.
Bùi Nhược Trần bất lực đành đi theo Hạ Lan Tuyết, ba nàng cơ thiếp đã bị Hạ Lan Tuyết xua đi, trước khi đi còn hầm hầm lườm Y Nhân, có điều Y Nhân chẳng hề phát hiện mà thôi.
Còn chưa tới cửa viện, Y Nhân đã thét gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170900/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.