EDITOR: DOCKE
Sauk hi Lưu Trục Phong ra khỏi cửa, liên tục chạy đến cấm địa phía sau núi của Lưu Viên. Quan binh canh giữ ở cửa vào nhìn thấy là Lưu Trục Phong, tự nhiên không ngăn trở. Hắn lại chạy hồi lâu, chạy qua một nơi khó bề phân biệt được đâu là suối đâu là rừng rậm, cuối cùng dừng lại trước một sơn động.
Lưu Trục Phong đặt Y Nhân xuống. Hắn vỗ lên cửa động, miệng không ngừng kêu gọi: “Sư phụ, sư phụ”
Trong sơn động hồi âm lượn lờ, không có ai trả lời.
Lưu Trục Phong lại dùng sức vỗ vào cửa động, hướng vào phía trong hô gọi: “Sư phụ, con không thành thân với Y Nhân, bây giờ con sẽ đưa nàng trở về!”
“Không được.” Hai chữ nhẹ nhàng, vang lên sau lưng Y Nhân.
Y Nhân thốt nhiên quay đầu lại. Có một bàn tay đè xuống cánh tay cô. Một giọng nữ trung trầm mặc như buổi chiều ta, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đi theo ta, ta chữa trị đôi mắt cho ngươi.”
Y Nhân kìm lòng không đặng, “Ừm” một tiếng rồi ngoan ngoãn tiếp nhận chỉ dẫn của nàng, đi sâu vào sơn động.
Lưu Trục Phong thu hồi vẻ mặt, nhất mực cung kính đứng nghiêm trước mặt người kia, thấp giọng nói: “Sư phụ, con và Y Nhân hoàn toàn là do hiểu lầm. Đeo phải chiếc nhẫn kia thật sự là do bất cẩn. Có thể nào….”
“Không được.” Người nọ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt phản bác.
Lưu Trục Phong giận mà không dám nói, nhìn sư phụ mặc áo choàng trước mặt. Trường bào đen tuyền che phủ thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170430/quyen-5-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.