“Thập Nhất! Ngươi qua đây!” Tiếng thét như sấm đó đến cả Hạ Lan Tuyết cơ hồ cũng giật thót mình.
Thập Nhất càng sợ đến hoa dung thất sắc, run run rẩy rẩy nhích về phía Y Nhân, thân mình mảnh mai không ngừng run lên bần bật.
Y Nhân vốn định đá cô ta một cái, chân đã giơ lên cuối cùng lại không dám đá thật, chỉ quay sang rút chiếc chổi lông gà cắm trong bình hoa quất Thập Nhất như mưa, miệng rít lên: “Ngươi mạo phạm vương gia, ta, khụ khụ, bổn cung đánh chết ngươi, đánh chết ngươi…”
Thập Nhất liền kêu khóc om sòm, ban đầu còn né trái tránh phải, sau đó nhào thẳng vào lòng Hạ Lan Tuyết khóc lóc thảm thiết: “Vương gia cứu mạng, vương phi đánh chết nô tì mất, vương gia, vương gia cứu mạng…”
Y Nhân vốn định đuổi theo đánh mấy cái nữa nhưng lười chạy theo nên quyết định cắt luôn cảnh này, chỉ đập chổi lông gà xuống đất, hằn học ném ra một câu: “Ngươi cứ chờ đấy, bây giờ bổn cung đi tìm thiết côn đánh chết ngươi! Đồ tiểu tiện nhân!”
Nói rồi mắt Y Nhân lấp lóe hung quang, bắn xoẹt về phía Thập Nhất.
Thập Nhất run lên cầm cập, càng liều mạng níu chặt lấy chân Hạ Lan Tuyết, luôn miệng gọi ‘vương gia’, ‘vương gia’ vô cùng thảm thiết.
Quả là… ta nghe cũng xót xa nữa.
Y Nhân thấy sức nóng đã giảm, cũng chẳng chần chừ nữa bèn quay lưng bỏ ra ngoài, giống như đi tìm đại thiết côn thật.
Bùi Nhược Trần cố nhịn cười, ra bộ nghiêm trang nói: “Vương gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170899/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.