Edit: Docke
Thập Nhất nhìn tiểu thư, muốn an ủi vài câu nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Chỉ cảm thấy, có điều gì đó đã thay đổi.
Tiểu thư bây giờ không còn vô tâm vô phế như trước nữa, đã không còn muốn an phận, được chăng hay chớ nữa.
Nhưng cụ thể thay đổi thế nào, Thập Nhất cũng không nói được.
Đang nghĩ ngợi thì Y Nhân đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo, từ từ nhàn nhã nói: “Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.”
Thập Nhất đang cảm hoài, nghe thấy lời ấy, thiếu chút nữa đã té ngửa xuống đất.
Vừa rồi tại sao cô lại cho rằng tiểu thư đã thay đổi nhỉ?
Tiểu thư rõ ràng vẫn hệt như trước nay, hết ăn lại nằm, không hề có chí lớn.
Quả thật là… giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời a.
Y Nhân nhảy xuống khỏi dây đu, mới đi được hai bước thì phía trước bất ngờ xuất hiện một đoàn cung nữ hùng hổ đi đến. Người thì dìu Y Nhân, người thì nâng váy, kẻ rót nước, kẻ quạt mát. Ba chân bốn cẳng, rất nhanh đã bỏ Thập Nhất lại phía sau.
Thập Nhất trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Y Nhân được đãi ngộ siêu cấp, sửng sốt hết nửa ngày. Sau đó đột nhiên lại nhớ đến lời nói vừa rồi của Y Nhân, “Bọn họ cũng không thích ta.”
Nếu bọn họ không thích tiểu thư, vậy thì tại sao lại không ngừng xum xoe như vậy?
Thập Nhất bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Lại nhìn về phía tiểu thư đang được bao bọc trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170597/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.