“Này, Y Nhân.” Đang định rảo bước lên trước, Hạ Lan Khâm chợt liếc thấy cô, bất giác tươi cười gọi: “Muội đợi ở đây một lát, chờ bản vương thu thập xong đám đạo tặc kia sẽ đích thân đưa muội về Tiêu Dao phủ.”
Y Nhân chỉ nghe y nói láng máng, cứ một mực nắm lấy miếng vải quấn quanh vết thương nơi tay, ngơ ngẩn nhìn theo bóng Bùi Nhược Trần.
Hạ Lan Khâm đã quen với vẻ thờ ơ của cô, lại thêm sự vụ khẩn cấp, còn phải lo thu thập đám nghịch tặc trong trà trang nên đành mặc kệ Y Nhân, rảo bước tới trước ba quân, chỉ huy binh lính một mẻ quét sạch đám người trong trà trang.
Y Nhân cứ thế bị bỏ lại giữa đám binh mã nhốn nháo, dõi mắt theo bóng Bùi Nhược Trần càng lúc càng xa, đột nhiên cô bặm môi, chẳng nói chẳng rằng cắm cổ chạy theo.
Nhắm mắt đuổi theo, không xa cũng chẳng gần.
Bùi Nhược Trần đã lên kiệu, vì y bị thương nên kiệu cũng đi chầm chậm. Y Nhân cũng thong thả theo sau, đuổi kịp rồi liền cúi đầu lặng lẽ đi một bên.
Đám người khiêng kiệu tò mò nhìn Y Nhân, khi nãy thấy thiếu gia nhà họ cùng cô nhảy ra nên chẳng ai lên tiếng ngăn cô lại, hơn nữa còn mặc cô cúi đầu lặng lẽ tiến vào phủ tể tướng đương triều.
Vào đến nội đường, đám gia nhân Bùi gia đỡ Bùi Nhược Trần từ trên kiệu xuống, ngự y mời từ trong cung ra đã đợi sẵn một bên, vừa thấy công tử nhà tể tướng xuống khỏi kiệu đã vây chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170853/quyen-1-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.