Edit: Docke
Hạ Lan Tuyết nắm tay Dung Tú, đi đến trước căn nhà nhỏ anh đang ở.
Đến cửa, anh đột nhiên ngừng cước bộ, hướng ra phía đường về nhà, nhìn một cái.
“Làm sao vậy?” Dung Tú dịu dàng dựa vào người anh, nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì.” Hạ Lan Tuyết lắc đầu, mỉm cười nói: “Mệt không, nếu mệt thì nghỉ ngơi một lát trước đã?”
“Không mệt.” Dung Tú dịu dàng nhìn anh, ánh mắt không chịu chuyển dời: “Chỉ cần ở cùng với chàng, dù thế nào ta cũng không biết mệt.”
Hô hấp của Hạ Lan Tuyết như bị kiềm hãm, đột nhiên anh vươn cánh tay, chăm chú kéo Dung Tú ôm vào lòng.
Ôm chặt như vậy, dường như muốn đem nàng nhập vào thân mình làm một.
Còn chuyện yến hội kia, còn vì sao nàng lại đến đây, còn rất nhiều chuyện lúc trước của nàng, Hạ Lan Tuyết không hỏi, cũng không đề cập đến.
Chỉ cần bây giờ có nàng bên cạnh.
Thấy được, ôm được.
Như vậy đã đủ rồi.
Còn về phần Y Nhân – -
Anh cúi đầu, hôn lên sợi tóc thơm ngát của Dung Tú. Lại nhớ đến Y Nhân lúc đó phải vật lộn trong biển người ra sức đi về phía anh, trong ngực bỗng nhiên khó chịu, nhói lên một nỗi đau đớn mơ hồ. Nhưng nỗi đau đớn như vậy, so với hạnh phúc to lớn trước mặt, tựa như một trận rung động trong nháy mắt đã biến mất.
Y Nhân, không có anh vẫn có thể sống tốt. Y Nhân đúng là người không biết thương bản thân mình. Anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-y-nhan/2170728/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.